Edit: Thanh Thanh
–
Lê Ngạn suy nghĩ rất lâu cũng không rõ vì sao mình sẽ thích Trần Hiểu Miên. Hình như là thích từ cái nhìn đầu tiên. Là thích mặt của cô à? Nhưng anh nông cạn như vậy ư? Nhưng mà ngoại trừ gương mặt kia thì Trần Hiểu Miên có cái gì tốt chứ. À. Nghĩ như thế thì anh đúng là nông cạn như vậy đấy.
Lê Ngạn cũng không cảm thấy việc này có vấn đề gì lớn. Trong tiềm thức anh không coi trọng phần thích này, anh cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày phần thích này sẽ từ từ rút đi. Loại thích bởi vì vẻ bề ngoài này có thể duy trì bao lâu chứ.
Trần Hiểu Miên ăn bữa sáng ở trong căn tin trường học. Trùng hợp là Lê Ngạn đứng xếp hàng trước cô quên mang theo thẻ. Cô nghĩ lúc trước anh giúp mình, nên thoải mái hào phóng đưa thẻ cho anh. Dì làm ở căn tin nghi ngờ nhìn hai người, Hiểu Miên hơi không được tự nhiên.
Hiểu Miên không biết lần trước anh trai mình đã trả hết tiền thuốc men cho anh chưa, cho nên cô cũng không định để Lê Ngạn trả lại tiền.
Nhưng ngày hôm sau Hiểu Miên mới vừa đi vào phòng học thì phát hiện trên bàn đặt hai lọ Yakult.
Không nhiều không ít, vừa vặn là số tiền ngày hôm qua anh dùng.
Buổi sáng luôn là cô mở cửa phòng, cho nên Lê Ngạn mở cửa sổ nhảy vào.
Cô thất thần nhìn hai lọ Yakult kia, tiếng lòng giống như là vô tình bị xẹt qua, lưu lại chấn động rất nhỏ đến khó có thể phát hiện.
Ngày đó Hiểu Miên rất vui vẻ, đến Trần Ngạn Ninh cũng cảm thấy được. Hiểu Miên rất hiếm khi vui vẻ rõ ràng như vậy, đến anh ấy cũng bị cô lây nhiễm sự vui vẻ ấy. Thật ra chỉ cần một trong hai người họ có thể sống tốt, cũng coi như là một loại may mắn.
Bất tri bất giác ba người tựa như trở thành bạn tốt. Có đôi khi Trần Ngạn Ninh bận sẽ để Lê Ngạn đưa cô về nhà. Ở trong mắt anh ấy, Lê Ngạn là người rất tốt, tuy rằng thích tranh cãi với giáo viên nhưng anh là người rất tốt, ít nhất là tốt hơn mình rất nhiều cho nên anh ấy rất yên tâm giao Hiểu Miên cho Lê Ngạn.
Hiểu Miên lại thấy áy náy. Cô không quen người khác đối xử tốt với mình mà cô lại không có cách nào báo đáp lại, cô luôn cảm thấy mình thiếu người ta gì đó. Loại cảm giác này rất tệ, cho nên cô hỏi Lê Ngạn là cô có thể làm cho anh cái gì không.
Lê Ngạn nói giỡn: “Vậy cậu dạy bổ túc cho tôi đi. Dù sao thì thành tích của tôi kém như vậy.”
Hiểu Miên ngẩn người, cô vẫn luôn cảm thấy Lê Ngạn không thích học hành, nhưng cô với anh vẫn chưa quá thân, cho nên cô đành nuốt lời khuyên lại vào trong bụng.
Thật ra chính bản thân Lê Ngạn cũng rất bất ngờ, chính anh cũng phát ngốc, rối rắm mình bất giác nói câu này là có ý gì.
Anh ngước mắt nhìn Hiểu Miên, muốn nói là anh nói giỡn.
Nhưng Hiểu Miên bỗng nhiên bật cười với anh: “Được thôi. Vậy nói rõ rồi nha, cậu không được lười biếng đâu đấy.”
Trần Hiểu Miên cười rộ lên rất đẹp, đẹp đến mức anh muốn giấu nụ cười của cô đi.
Anh chớp mắt, hơi ngây ngốc gật đầu.
Hiểu Miên chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, ngơ ngác mà lại ngây ngốc. Rất đáng yêu…
Cũng bởi vậy mà khóe miệng nhếch lên càng cao: “Nhưng tớ rất nghiêm khắc đó…”
Nụ cười này, Lê Ngạn vẫn luôn nhớ kỹ.
Trước đó Lê Ngạn không biết, sau này mới nhận ra được Trần Hiểu Miên rất giỏi, giỏi đến mức có thể vô hình ghi lại dấu ấn sâu đậm như vậy ở trong lòng anh.