Thịt Trước Yêu Sau

Chương 55

“Ý trên mặt chữ đó.” Ngụy Nam cúi đầu nhìn cánh tay bị cô túm chặt, mượn động tác cởϊ áσ để tránh khỏi cô: “Anh vừa xuống máy bay đã gửi tin nhắn cho em, em không đáp, tóm lại anh không thể kéo hành lý đợi ở sân bay đúng không.”

“Em…… Khi đó còn chưa dậy.” Thích Hân Nhiên nhìn anh: “Hơn nữa anh cũng đâu bảo với em anh bay chuyện mấy giờ.”

“Được rồi, lại là anh sai, anh nhận.” Ngụy Nam nhếch môi: “Em ngủ ngon nhỉ, tối hôm qua anh gần như suốt đêm không ngủ đấy.”

Lí do vì sao, trong lòng cả hai đều rất rõ ràng.

Thích Hân Nhiên nhất thời không biết nói gì.

Cô muốn nói bản thân cũng mất ngủ đến hai ba giờ sáng mới thϊếp đi, nhưng so với người cả đêm không ngủ thì mấy tiếng mất ngủ của cô dường như có vẻ không đáng kể, vì thế cô yên lặng quay người đi vào bếp rót cho anh cốc nước nóng.

Anh không từ chối cũng chẳng cảm ơn, duỗi tay nhận lấy cốc nước, thổi thổi làn khói bốc lên.

Sau đó chậm rãi uống.

Như là đang đợi cô mở miệng trước.

Mở miệng……

Nói gì? Nói như thế nào?

Rõ ràng tối hôm qua đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói với anh, giờ phút này anh đang đứng ngay trước mặt thì trong đầu cô lại trống rỗng, cứ như cái máy hỏng chẳng nói được nửa câu.

“Sao nào.” Ngụy Nam cong môi nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, chỉ lạnh nhạt để trên khóe miệng: “Ngay cả nói cũng không muốn nói ư?”

“……” Cô giật mình sững sờ nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ.

Mặt anh chẳng thể hiện vẻ tức giận song bộ dáng rõ ràng là không vui.

Tựa như ghen, lại tựa như không chỉ là ghen mà còn thêm thứ gì khác, xa lạ khiến cô không biết phải làm sao.

“Nếu em không muốn nói thì nghe anh hỏi đi.” Rốt cuộc Ngụy Nam cũng từ bỏ việc chờ đợi, mở miệng giúp cô: “Hôm qua em đi xem mắt thế nào, có thuận lợi không?”

Từ ngày hôm qua gọi điện thoại rồi chịu dày vò chờ tới bây giờ, tất cả sự kiên nhẫn của anh đã tiêu hao hầu như không còn, chịu đựng không nói cũng chỉ muốn cho cô một cơ hội chủ động giải thích.

Tiếc rằng người ta cũng chẳng cần.

“Cái gì thế nào?” Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Thích Hân Nhiên lại thành thức tế chứng minh anh đang ghen tuông bậy bạ, cô lập tức phản bác: “Em đã bảo rồi, hôm qua mẹ lừa em đi chứ em không biết đó là đi xem mắt.”

“Ồ, thế ư.” Ngụy Nam lắc nhẹ các cốc: “Vậy em biết rồi thì sẽ không đi hả?”

“Em chỉ…… Nể mặt mẹ mà thôi.” Thích Hân Nhiên cau mày: “Mẹ đã hẹn hai mẹ con nhà người ta đến rồi, lại chẳng nói rõ là đi xem mắt mà coi như bữa cơm mừng Tết, chung quy em không thể vô duyên vô cớ trở mặt chạy lấy người chứ?”

“Thế không tiện nghe điện thoại là sao?” Ngụy Nam hỏi: “Dù gì em cũng không bằng lòng đi xem mắt mà lại sợ người khác biết em có bạn trai ư?”

“Em không sợ anh ta, em sợ anh có việc quan trọng……”

“Anh ta?” Ngụy Nam không nghe hết lời đã cắt ngang, chỉ cảm thấy tim lạnh băng: “Em còn ở riêng với anh ta?”

“…… Em không cố ý.” Thích Hân Nhiên thực sự có cảm giác như hết đường chối cãi: “Mẹ em và cô Châu đi mua ít đồ nên dặn em ở lại nhà hàng đợi mẹ quay lại đón.”

Lúc ấy ngoài trời đang âm mấy độ, bà Thích lại lái xe đi mất, nếu cô tự về thì phải ngồi taxi hoặc ngồi xe buýt, tóm lại đi kiểu gì cũng rất vất vả nên đành ngồi lại nhà hàng ấm áp chờ mẹ về đón. Vả lại, cô với chàng trai kia cũng chưa nói được mấy câu, sau khi nói rõ tình trạng yêu đương của đôi bên xong thì cô vào WC nghe điện thoại của Ngụy Nam. Sau đó thì luôn gọi lại cho anh, hoàn toàn không để ý đến người ngồi đối diện.

Chẳng qua anh không chịu nghe lấy một lần.

“Hừ, em đừng lôi mẹ ra làm cớ nữa.” Ngụy Nam đặt cốc xuống, lạnh mặt nhìn cô: “Em nghe lời bà ấy như vậy, có phải nếu bà ấy bảo em rời khỏi anh thì em cũng sẽ làm theo không?”

“……” Thích Hân Nhiên nghẹt thở, cảm giác như bị ai đó đấm mạnh một cái vào ngực, đau đến điếng người.

“Sao rồi, lại không nói gì à?” Ngụy Nam cười nhạt quay mặt đi, ánh mắt rơi xuống điểm nào đó trên mặt đất: “Em đừng như vậy, không nói gì coi như là cam chịu, anh sẽ thật sự……”

Anh còn chưa nói ra chữ cuối cùng thì đột nhiên bị một đôi môi chặn lại.

Đầu lưỡi mềm mại đẩy mạnh hàm răng anh ra như muốn đánh nhau, bất chấp tất cả mà xông vào trong miệng của anh.

“Ưʍ.” Ngụy Nam không đề phòng bị tư thế tấn công mạnh bạo của cô đâm ngửa ra sau, còn Thích Hân Nhiên lại mượn đó đè chặt anh vào lưng ghế sô pha.

Gáy anh đập vào bức tường phía sau, may sao cô vẫn kịp thời lót tay bảo vệ nên chỉ va nhẹ một cái.

Miệng không dừng, trái lại càng ngày càng sâu.

Thích Hân Nhiên không biết nói gì thì anh mới tin.

Cuộc đối thoại giữa hai người đi vào ngõ cụt, đi thế nào cũng sai, nói thế nào cũng thành phản tác dụng khiến tình hình càng ngày càng tồi tệ.

Cô rất sợ.

Sợ anh dưới sự tức giận mà trốn đi, sợ anh không chịu nổi nữa rời khỏi cô.

Bởi vì chưa từng thấy anh thực sự tức giận nên cho rằng anh sẽ không bao giờ giận cô.

Do cô sai.

…… Mà chết tiệt là cô lại không biết mình sai ở đâu.

Chỉ có thể dùng cách đơn giản lại thô bạo này giữ anh lại.

“Hân Nhiên…… Em…… Ưm……”

Ngụy Nam bị cô chặn miệng không thể nói chuyện, quần áo trên người bị cô cởi bỏ, hấp tấp thăm dò vào bên trong. Ban đầu anh không muốn làm gì cũng chẳng có tâm tình làm gì, bấy giờ bị cô trêu chọc thì dù có kiểm soát tốt đến đâu cũng thành công cốc, cuối cùng anh không nhịn được nữa giữ chặt lấy eo cô, cùng cô ngã xuống sô pha.

Sô pha to rộng êm ái, rơi xuống thế nào cũng sẽ không đau.

Tuy nhiên Ngụy Nam vẫn thu lực lại, cùng lúc cô ngã xuống sô pha thì không hề do dự cúi người đè lên.

Từ phòng khách chiến đến cầu thang, ôm cô lên tầng vào phòng, lăn lên trên giường lại tiếp tục tái chiến.

Cuộc yêu này cứ như đang đánh giặc vậy.

Cuối cùng đến khi xong việc, Thích Hân Nhiên cuốn chăn nhìn đèn treo trên trần nhà, suy nghĩ một lúc mới nhận ra cô đang ở trong phòng cho khách chứ không phải phòng của mình.

Ngụy Nam không nằm trong chăn mà để trần thân trên ngồi bên mép giường đưa lưng về phía cô.

Quần đã mặc ngay ngắn hoặc có thể vừa rồi chưa hoàn toàn cởi ra, cô cũng không nhớ rõ.

Dù sao lúc này một người nằm một người ngồi, không nhìn thấy nét mặt của nhau, cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.

Lặng im thật lâu.

“Anh còn giận em không?” Cô khẽ hỏi.

“……” Ngụy Nam cúi đầu bật cười, trong giọng nói thoáng vẻ ấm áp: “Tự vả mặt mình có đau không?”

Cô ngẩn người.

Ồ, ban nãy lúc mở cửa cô còn túm tay ai kia giận dỗi câu “Anh tới để nói chuyện với em chứ không phải muốn ngủ em” của anh, kiên quyết phản bác rằng bản thân không hề nghĩ vậy.

Kết quả bây giờ lại là cô chủ động mời gọi anh lên giường.

…… Mặt đau quá.

“Vậy anh còn giận em không ạ?” Thích Hân Nhiên hỏi lại một lần nữa.

Tuy rằng vì vội vàng muốn giữ anh lại mới sử dụng biện pháp này, nhưng thật ra trong lòng cũng mang theo ý lấy lòng.

Chẳng phải đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới ư?

Hiện tại việc nên làm đều đã làm, cái gì có thể phối hợp cô cũng đã phối hợp, anh thích tư thế nào thì cô chiều theo tư thế nấy…… Liệu anh có thể nguôi giận chứ.

Ngụy Nam không trả lời, yên lặng ngồi thật lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài.

“Em thật sự không biết anh giận điều gì sao?” Anh hỏi.

“…… Không phải ghen ạ?” Thích Hân Nhiên cẩn thận trả lời, nói xong lặng lẽ thò lại gần liếc nhìn mặt anh một cái, cuối cùng đành bỏ cuộc: “Em không biết.”

“Không biết nên dùng cách này để dỗ dành anh hả?” Ngụy Nam bị cô chọc tức đến bật cười, quay mặt sang nhìn cô: “Anh trong lòng em là một người tùy tiện đến thế à?”

Xì, tùy tiện hay không thì cũng ăn no rồi còn gì.

“Không có, không phải.” Cô cuốn chăn dịch lại gần anh, đôi mắt nhìn anh đầy sự mong ngóng: “Em xin lỗi, em sai rồi.”

Ngụy Nam lại quay mặt đi, ánh mắt rũ xuống nhìn mặt đất, bình thản nói: “Tại sao hôm đó em lại không nói thật?”

“Hôm nào ạ?” Thích Hân Nhiên nhìn anh.

“Hôm em gọi điện thoại bảo anh đừng đến.” Ngụy Nam đáp.

“À…… Tại em cảm thấy hơi sớm, không thích hợp.” Cô nói.

“Ý em là kết hôn sớm hay là gặp phụ huynh sớm?”

Thích Hân Nhiên mím môi: “Kết hôn ạ.”

“Vậy thì tại sao lại không muốn anh đến đây?” Ngụy Nam nói: “Anh dẫn em đi gặp bố mẹ cũng đâu nhắc đến chuyện kết hôn, anh chỉ muốn gặp bố mẹ em ăn bữa cơm cũng không tiện à?”

“Không phải, là vì mẹ em.” Thích Hân Nhiên khẽ cắn môi: “Mẹ em cảm thấy chúng mình không phù hợp.”

Chuyện này không hề bất ngờ, từ thái độ trốn tránh mấy ngày nay của cô cùng với cuộc gọi mà bà Thích nghe đã nói lên tất cả.

“Mẹ em bảo không muốn gặp anh hả?” Ngụy Nam hỏi.

“…… Em không nói với mẹ việc anh muốn đến.”

“Vì thế nên em mới lấy cớ lừa anh rằng bố mẹ em không ở nhà?” Anh nhướng mày nhìn cô.

“Vâng ạ. Nếu chưa vội kết hôn mà mẹ em lại không hài lòng với anh, thế thì thay vì để anh đến chúc Tết rồi đôi bên không thoải mái còn chẳng bằng không gặp, chờ thêm một thời gian nữa lại tìm cơ hội để anh đến có phải tốt hơn không.” Thích Hân Nhiên nắm chặt góc chăn chậm rãi giải thích.

“Vậy tại sao khi em suy xét những điều đó lại không trao đổi với anh?” Ngụy Nam cao giọng: “Cho dù là thái độ của mẹ em với anh hay là suy nghĩ của em về quan hệ giữa chúng ta, vì sao chưa bao giờ em nói với anh? Rốt cuộc em có coi anh là bạn trai em không?”

“Em cảm thấy bản thân có thể xử lý được nên mới không nói cho anh.” Thích Hân Nhiên đáp: “Chứ hai người cùng buồn phiền với nhau thì có gì hay?”

“Đây không phải vấn đề có buồn phiền hay không.” Ngụy Nam thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích cho cô: “Đây là việc liên quan đến chúng ta, nếu em luôn giấu giếm không nói gì, đối với anh đó là hành vi không tôn trọng cũng rất không công bằng, biết không?”

Anh biết tính tình cô rất cố chấp, càng quyết liệt cứng rắn, càng nóng nảy với cô thì càng vô dụng, anh chỉ có thể giải thích từ từ.

“…… Dạ.” Cuối cùng Thích Hân Nhiên cũng dịu giọng, lí nhí đáp: “Do đó anh giận em là vì em lừa anh, không chịu nói thật với anh đúng không?”

“Cũng đâu ngốc lắm.” Ngụy Nam cong khoé môi, duỗi tay xoa nhẹ đầu cô.

“Vậy thì anh cứ nói thẳng trong điện thoại là được rồi, cần gì phải ngồi máy bay đến đây, phiền phức quá.” Cô nói thầm.

“Không cho em nếm mùi đau khổ thì sao em nhớ rõ được?”

Tay Ngụy Nam trượt xuống dưới, nhẹ nhàng lau nước mắt vương trên khoé mi cô.

Hơn mười ngày không gặp mặt, ban nãy anh lăn lộn cô rất tàn nhẫn, bây giờ chắc mệt chết rồi.

“Đồ khốn.” Thích Hân Nhiên nóng mặt, quay mặt đi vùi vào gối, rầu rĩ bồi thêm một câu: “Em nhớ rồi, sau này có gì sẽ luôn nói với anh.”

Hết chương 55