Thịt Trước Yêu Sau

Chương 17

Thu âm hết cả một buổi sáng mới kết thúc, đoàn phim chuẩn bị đi liên hoan, Ôn Thời không quá thân với mọi người bèn lấy cớ có việc phải đi trước.

Thích Hân Nhiên đẩy đẩy Ngụy Nam bảo anh lái xe đưa người ta về nhà.

“…… Ừm.” Ngụy Nam miễn cưỡng đồng ý.

Dù sao cũng là bạn gái của bạn bè nên săn sóc là lẽ đương nhiên, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, anh đã chờ tận 3 tiếng còn phải đi lại một chuyến thì thật sự khá vất vả.

“Không cần không cần, tớ tự về tiện hơn.” Ôn Thời thấu hiểu nói.

“Này, chẳng phải cậu đang gấp sao?” Thích Hân Nhiên giữ chặt cô ấy: “Ban nãy còn bảo phải về nấu cơm cho ai kia mà, bây giờ đã 12 giờ rồi.”

“Thôi lên xe tôi đưa về.” Ngụy Nam báo một tiếng với Kế Hoạch rồi quay lại: “Chỗ ăn cũng rất xa nên phải lái xe đi, tiện đường đưa cô về nhà.”

Ôn Thời: “……”

Chính vì không muốn làm bóng đèn nên cô ấy mới từ chối mà.

Cuối cùng vẫn bị Thích Hân Nhiên nửa dỗ nửa đẩy kéo lên xe, may sao phòng ghi âm cách nhà Ôn Thời không xa lắm, đi khoảng 10 phút là đến, sau khi đưa cô ấy vào khu chung cư thì Ngụy Nam đánh vô lăng quay đầu lên cao tốc.

Radio phát một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái khiến người nghe mơ màng buồn ngủ, hôm nay Thích Hân Nhiên vốn dậy sớm, vừa rồi có Ôn Thời còn cố gắng chịu đựng để nói chuyện với cô ấy, hiện tại người đi rồi, chưa được bao lâu đã bắt đầu mệt rũ.

“Tôi ngủ một lát nhé.” Cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng về cửa sổ xe: “Bao giờ tới nơi thì anh gọi tôi dậy.”

“Ừ.” Ngụy Nam đang mải đắn đo chuyện khác nên không để ý lắm, lên tiếng đáp rồi tập trung lái xe.

Chờ đến khi anh quay sang nhìn thì người con gái ngồi trên ghế phụ đã ngủ say rồi.

…… Tuy nhiên tư thế ngủ có vẻ không mấy thoải mái.

Cả người cô được đai an toàn cố định, cái đầu rũ xuống lại không ngừng gật gù giống như gà con mổ thóc, anh trông thấy vậy sợ cô mỏi cổ bèn giơ tay ấn đầu cô dựa vào lưng ghế.

Chẳng được bao lâu lại gục xuống.

Anh lại đỡ.

Thu tay lại không lâu lại bắt đầu gục.

Lại đỡ.

Không tới nửa phút lại gục xuống.

…… Chậc.

Anh không buông tay nữa, cứ thế nhẹ nhàng đỡ trán cô.

Lòng bàn tay ấm áp có thể cảm nhận được làn da hơi lạnh bên dưới.

Mềm mại mịn màng.

Chỉ cần hơi buông tay, cô sẽ gục vào lòng bàn tay anh.

Ấn trở về, buông lỏng ra lại gục vào, ấn trở về, buông ra, đỡ được lại ấn trở về……

Làm không biết mệt, giống một tên thiểu năng.

Anh cũng chẳng biết rốt cuộc có cái gì đáng để nghịch.

Nhưng vẫn không nhịn được lặp lại.

Có lẽ bộ dáng cô lúc này rất ngoan.

Cô gái này…… Chỉ có lúc ngủ mới nghe lời như vậy.

Ngụy Nam cong môi, một tay nắm vô lăng lái mà không cảm thấy mệt.

Tận đến khi dừng đèn đỏ anh mới buông tay tháo đai an toàn giúp cô, ngả ghế ra sau rồi cài lại đai an toàn, giảm gió điều hòa xuống, chỉnh đầu gió thối sang hai bên để tránh cảm lạnh.

Đoàn phim tổ chức liên hoan trong một quán lẩu buffet, mặt tiền của quán không lớn, không có bãi đỗ xe, phải vòng qua trung tâm thương mại bên cạnh mới có chỗ đỗ. Lúc tới nơi, Ngụy Nam thấy cô còn chưa tỉnh thì không gọi dậy nữa mà lái thẳng tới tầng hầm đỗ ke kia.

Sau khi dừng xe, anh thở dài, lấy một thứ từ trong túi ra.

Một cái hộp vuông bọc vải nhung màu xanh nước biển, trên mặt in một dòng logo tiếng Pháp màu xám bạc.

Trông vô cùng sang chảnh.

Vừa nhìn là biết tặng trang sức.

…… Hôm qua anh mới mua xong đã bị ông bạn dày dặn kinh nghiệm chê.

Nhưng mà tỏ tình theo khuôn sáo cũ thì đã sao.

Yêu đương vốn dĩ là chuyện theo khuôn sáo cũ.

Thích, sau đó ở bên nhau, làm những việc nhàm chán hoặc tán tỉnh nhau, em chọc anh cười, anh dỗ em vui vẻ.

Ai yêu đương mà chẳng có bộ dáng đó chứ.

Đều theo khuôn sáo cũ như nhau.

Chẳng qua đối tượng bất đồng nên mới sinh ra cảm giác bất đồng mà thôi.

“Anh lấy cái gì đó.”

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ lười biếng mang vẻ ngái ngủ, êm ái dễ chịu, ấy mà lại khiến anh sợ tới mức run tay làm rơi hộp xuống dưới gầm ghế.

“…… Đệt.” Ngụy Nam suýt chút nữa giẫm chân lên hộp: “Em, em tỉnh rồi à.”

“Tôi vừa mới tỉnh.” Thích Hân Nhiên xoa mắt dựa vào ghế: “Tới nơi rồi mà sao anh không gọi tôi dậy.”

Người cô còn bị đai an toàn cố định, thật ra cách anh không quá gần, hơn nữa trong xe không bật đèn, màu sắc của hộp lại khá tối nên vội vàng nhìn lướt qua cũng không phát hiện ra cái gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.

“À, anh đang chuẩn bị gọi em dậy.” Ngụy Nam giả vờ như chưa có chuyện gì, tay lại lẳng lặng mò xuống tìm cái hộp: “Sau đó thì em tự tỉnh luôn.”

“Thế à.” Thích Hân Nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của anh, giơ tay xốc cái chăn nhỏ trên người lên, tháo đai an toàn, ngồi dậy duỗi người, sau đó chậm rãi chỉnh ghế trở lại vị trí cũ.

Thật ra mà nói, cũng chỉ ngồi xe người nào đó thì cô mới có thể ngủ thoải mái như vậy.

Dẫu cô có ngả đầu ngủ luôn thì đến khi tỉnh lại bộ dáng luôn ở trạng thái được anh săn sóc cẩm thận, thế nên mỗi lần ngồi xe anh đều rất muốn ngủ, không mệt cũng muốn ngủ, mấy chốc tạo thành thói quen.

“Xuống xe đi. Không đi thì muộn mất……”

“Khoan đã.” Ngụy Nam mở miệng: “Anh có lời muốn nói với em.”

Tay Thích Hân Nhiên còn đặt trên then cửa, cô nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn cổ tay còn lại bị anh nắm chặt.

Lại nữa?

Những lời lần trước chưa kịp nói rốt cuộc đã tới lúc thẳng thắn nói hết?

Tự dưng tim cô đập rất nhanh, không biết là do hồi hộp hay do chờ mong.

“Ting.” Điện thoại chẳng biết lựa lúc mà rung lên.

– Các cô vẫn chưa tới à?

– Đến đâu rồi?

Kế Hoạch gửi WeChat, có lẽ mọi người đã đông đủ cả rồi, chỉ chờ mỗi hai người họ.

“Thôi, bao giờ về rồi nói sau.” Cô cất điện thoại vào trong túi xách, chuẩn bị mở cửa xuống xe: “Mọi người đều vào bàn ngồi chờ chúng ta rồi……”

Cửa xe khoá “Cạch” một tiếng.

Thích Hân Nhiên: “???”

Cái vẹo gì vậy?

Nói một câu cũng phải khóa cửa xe á?

“Chỉ mấy câu thôi.” Ngụy Nam không buông tay cô: “Nói xong rồi đi.”

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng từ cổ tay không ngừng truyền đến, thiêu cháy toàn bộ cánh tay cô, không, là cả người đều bừng cháy.

Nói thì cứ nói, động tay động chân làm gì.

“…… Ừ.” Thích Hân Nhiên mất tự nhiên dời mắt, ngay sau đó lại cảm thấy động tác này quá nhát bèn quay sang nhìn anh: “Anh nói đi.”

“Chuyện hôm đó.” Ngụy Nam cắn răng: “Em có gì muốn nói không?”

Dọc đường anh luôn đắn đo xem phải mở miệng thế nào, nhắc tới chuyện này ra sao mới không có vẻ cố tình.

Nhưng băn khoăn do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định trực tiếp ngả bài.

Dù sao thẳng thắn cũng chỉ có hai kết quả.

Với tính cách của cô, nếu thật sự không muốn chấp nhận thì dù anh có nói ngọc nói ngà cũng chỉ là cục shit mà thôi.

Đơn giản đi thẳng vào vấn đề may ra lại thoải mái.

“Hôm đó là hôm nào?” Thích Hân Nhiên rất thẳng thắn, nói chuyện cũng không vòng vo: “Hôm tôi với anh lên giường á?”

Ngụy Nam: “……”

Đậu mè, cô nàng này còn trực tiếp hơn cả anh.

Ngụy Nam im lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó khẽ đáp: “Ừ, là…… Hôm đó.”

Hôm đó?

Thì cũng chỉ lên giường thôi mà?

Có gì để nói đâu?

Thích Hân Nhiên nhướng mày nhìn bộ dáng thận trọng của anh, tự dưng cảm thấy buồn cười.

“Tôi phải nói gì hả?” Cô hỏi.

“Nói…… Khụ khụ.” Ngụy Nam xấu hổ hắng giọng, lúng búng: “Thí dụ như muốn anh chịu trách nhiệm với em hay gì đó.”

“Phì.” Thích Hân Nhiên phì cười, thu tay đang nắm then cửa về vỗ vỗ vai anh: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh tình tôi nguyện theo nhu cầu, chịu trách nhiệm cái gì?”

Trong hiện thực không có nhiều tiết mục tổng tài bá đạo yêu tôi như vậy.

Anh không phải tổng tài cường thủ hào đoạt, cô cũng không phải ngốc trắng ngọt chỉ biết khóc thút thít.

Xúc động cũng được mà buông thả cũng thế, đều là tự nguyện, không ai ép buộc ai.

Cần gì chịu trách nhiệm?

“Được, em không cần anh chịu trách nhiệm.” Ngụy Nam kéo tay cô xuống, nắm lấy, chậm rãi ôm gọn trong lòng bàn tay: “Chính anh muốn em chịu trách nhiệm.”

“…… Hả?” Thích Hân Nhiên sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần: “Anh nhắc lại lần nữa đi?”

“Anh muốn em chịu trách nhiệm với anh.” Ngụy Nam bỗng nhiên ghé sát đến độ suýt chạm vào môi cô, nhẹ nhàng cong môi: “Từ thân đến tâm.”

Nếu quyết định mặt dày thì phải la liếʍ đến cùng.

Dẫu sao ở đây chỉ có hai người họ, mất mặt cũng chỉ cho cô xem mà thôi.

Quá trình thế nào chẳng đáng nhắc đến, kết quả mới quan trọng.

Xem ai mặt dày hơn ai.

“……” Thích Hân Nhiên thực sự cạn lời.

Sợ hãi tột độ.

Sau đó chính là hoảng loạn.

Trên mặt anh không tỏ bất cứ thái độ nào cho thấy là đang đùa…… Làm cô muốn chạy trốn.

“Ưʍ.”

Hơi thở quen thuộc ập vào mặt mang theo mùi nước hoa nước hoa thanh mát tự nhiên, hít vào rất thoải mái.

Song tư thế hiện tại của cô thì chẳng thoải mái chút nào.

Hai tay bị giữ chặt, nửa người vặn sang một bên, cứng cổ né tránh.

Nhưng cũng chỉ phí công.

Anh nhẹ nhàng chạm một cái là có thể hôn lên môi cô.

Gần như không dừng lại.

Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng xâm nhập, lướt qua hàm răng, dễ dàng xông vào nơi mềm mại, quấn lấy chỗ sâu nhất của cái lưỡi đinh hương đang trốn tránh, mυ'ŧ hôn thật sâu.

Vội vàng mà kịch liệt.

Không hề có sự dịu dàng kiên nhẫn như đêm hôm đó.

Song bàn tay đang nắm lấy cô lại run nhè nhẹ.

Tựa như căng thẳng, lại tựa như sợ hãi.

Anh đang sợ cái gì?

…… Sợ bị cô từ chối ư?

Không biết tại sao nơi nào đó trong lòng ầm ầm sụp đổ.

Cô bất giác muốn nắm lại rồi chợt phát hiện ra hai tay mình đã bị anh ôm gọn trong lòng bàn tay, không thể tránh thoát.

Không đúng.

Anh còn chưa nói cô phải chịu trách nhiệm như thế nào mà?!

Chưa gì đã hôn hôn hôn hôn cái gì!

“Ưm!” Ngụy Nam bị cắn đầu lưỡi kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng buông cô ra: “Em làm gì đấy!”

“Tôi cho anh hôn à!” Thích Hân Nhiên không cam lòng yếu thế trừng lại anh: “Mau buông tay!”

“Không buông!”

“Đậu má anh nắm làm tôi đau đấy!”

Ngụy Nam cúi đầu nhìn hai tay còn đang bị mình giữ chặt, hình như siết hơi mạnh làm mu bàn tay của cô hằn đỏ: “…… Xin lỗi em.”

Lực tay đã lỏng hơn nhưng vẫn không buông cô ra.

“Ngụy Nam, anh đã khóa cửa xe rồi mà, giữ chặt thế này làm gì.” Thích Hân Nhiên định thoát khỏi tay anh, giãy giụa mấy lần mà chẳng thành công: “Ít ra thì cũng phải buông một bên chứ, tôi sắp gãy cm neo rồi đây này.”

Ngụy Nam “À” một tiếng, thả tay phải của cô ra, tay trái vẫn nắm lấy thật chặt.

“Lúc anh tán người khác cũng thế này à.” Thích Hân Nhiên dựa vào ghế, trở tay xoa eo, không mặn không nhạt nói: “Chẳng nói chẳng rằng đã nắm tay hôn người ta?”

“Anh chưa từng tán ai cả.” Còn lâu Ngụy Nam mới lọt hố: “Chỉ tán mình em mà thôi.”

“Ồ. Thế thì sao.” Thích Hân Nhiên cười khẽ, không đáp lời anh: “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”

“Làm bạn gái của anh.” Ngụy Nam nói.

Tuy rằng sớm đã đoán trước, song nghe anh giáp mặt chính miệng nói ra như vậy cảm giác vẫn rất kỳ diệu.

Giống như đi thi trúng tủ.

Có kinh ngạc nhưng lại cảm thấy là lẽ đương nhiên.

“Chỉ vì một đêm kia?” Cô hỏi.

“Không.” Ngụy Nam không hề nghĩ ngợi đã phủ nhận, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Vì anh thích em.”

“Thích tôi ở điểm nào?” Thích Hân Nhiên cũng nghiêm túc hỏi.

“…… Muốn anh khen em thì cứ việc nói thẳng.” Ngụy Nam thở dài: “Dù sao anh cũng sẽ không khen.”

Thích Hân Nhiên: “???”

Đây là thái độ tỏ tình với người ta đấy hả?!

“Ngay cả thích gì anh còn chẳng nói được.” Cô tỏ vẻ không tin: “Mà anh còn bảo thích tôi?”

“Anh thích em.” Ngụy Nam khẳng định: “Dù em trong bất cứ dáng vẻ nào thì anh đều thích.”

“……” Tán đỉnh thế.

“Dáng vẻ lạnh như băng không thèm để ý tới người khác, dáng vẻ không nói lại được thì trừng mắt, dáng vẻ thẹn quá hóa giận hung dữ với anh.”

“……” Thích, thích M à?

“Còn cả dáng vẻ lúc làm việc, dáng vẻ lúc ăn cơm, dáng vẻ ở trên giường……”

“Dừng dừng dừng.” Thích Hân Nhiên không thể nhịn được nữa mà mở miệng ngăn lại: “Còn nói nữa anh có tin tôi đá anh xuống xe không.”

“…… Ngủ.” Ngụy Nam kiên cường bổ sung nốt phần còn lại, sau đó bình tĩnh nói: “Em không đá được đâu, anh khóa cửa rồi.”

Thích Hân Nhiên: “……” Thật sự muốn đấm chết anh.

“Vậy em có đồng ý không?” Ngụy Nam tắt chế độ trêu đùa, nhép nhéo tay cô như lấy lòng: “Làm bạn gái anh đi, Hân Nhiên.”

“Nhưng tôi lại không thích anh.” Cô cố ý hỏi: “Anh còn muốn tôi làm bạn gái anh không?”

“Hừm.” Ngụy Nam sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Hình như rất có hại nhỉ.”

Cô lập tức ra vẻ rút tay về rồi lại bị người nào đó phản ứng cực nhanh nắm lấy.

“Em vội gì chứ.” Ngụy Nam không cho cô trốn: “Anh còn chưa nói xong mà.”

“……” Thích Hân Nhiên thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn anh.

“Em có ghét anh không?” Ngụy Nam hỏi.

“Bình thường.”

“Nếu thế này.” Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, từ nắm tay chuyển thành đan mười ngón tay vào nhau, vuốt ve mu bàn tay cô: “Có thấy khó chịu không?”

Thật sự không khó chịu.

Chỉ thấy…… Hơi ngứa.

Tựa như có một dòng điện chạy thẳng vào trong cơ thể cô, khuấy đảo từng nơron thần kinh nhạy cảm khiến cả người cô nổi da gà.

“À.” Thích Hân Nhiên mím môi: “Bình thường.”

“Lúc anh hôn em.” Ánh mắt anh đặt trên môi cô: “Có cảm giác gì?”

Cảm giác gì?

Cô cũng không hình dung ra được, mặt nóng bỏng, hai tai cũng nóng lên, bị anh hôn đến nghẹt thở, đầu óc choáng váng……

Ơ, cơ mà tại sao cô phải nói điều này cho anh biết?!

Thích Hân Nhiên lập tức lùi ra sau, nhìn anh đề phòng: “Không biết.”

“Em có cảm thấy buồn nôn không?” Ngụy Nam thấp thỏm.

“Nào có.” Cái này cô lại đáp rất nhanh: “Nếu tôi cảm thấy buồn nôn thì anh nghĩ mình còn có thể ngồi đây nói chuyện với tôi chắc?”

“Bởi vì anh khóa cửa đó.” Ngụy Nam chớp mắt.

“Chậc, vòng vo mãi không xong?!” Thích Hân Nhiên mất kiên nhẫn véo tay anh: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì.”

“Anh chỉ muốn nói, em không thích anh cũng chẳng sao.” Ngụy Nam nhịn đau cong khóe môi: “Chỉ cần anh thích em là được.”

“Gì mà không sao……” Giọng Thích Hân Nhiên nhỏ dần: “Anh làm thế có đáng không? Chỉ vì tôi?”

“Có đáng hay không do anh quyết định.” Ngụy Nam nói: “Em chỉ lo gật đầu đồng ý, đảm bảo không có hại.”

Người này……

Rõ ràng người có hại là anh mà.

Thích Hân Nhiên im lặng một lát, cuối cùng hít một hơi thật sâu, rốt cuộc gật đầu.

“Không đổi ý?” Ngụy Nam hỏi.

“Vâng, không đổi……”

Những lời còn lại đã bị người nào đó chặn lại trong họng.

Nụ hôn này chậm rãi hơn ban nãy rất nhiều, đầu lưỡi ướt nóng vẽ theo viền môi cô hai vòng rồi mới thăm dò vào trong, đôi tay nắm lấy cô không còn run rẩy.

Giả vờ bình tĩnh thế nào.

Thật ra trong lòng sợ gần chết đúng không.

Đáng thương quá đi.

Sau đó Ngụy Nam nghe thấy tiếng người rất nhẹ.

Cười cái gì!

Nụ hôn đầu tiên với thân phận bạn trai của người ta!

Có thể nghiêm túc một chút được không!

Tổn thương lòng tự trong quá!

Vì thế, ai kia bất mãn lại làm sâu thêm sâu, dài càng thêm dài, mãi cho đến khi có bàn tay siết chặt lấy cổ áo khiến anh tí tắt thở thì mới lưu luyến buông người con gái trong lòng ra.

“……” Thích Hân Nhiên quay mặt đi thở hổn hển, thực sự không muốn để ý đến tên khốn này: “…… Điên à.”

Ai kia không đáp lại, quay đầu lục túi.

Vài giây sau, trên cổ tay cô bỗng nhiên thấy lành lạnh như có thứ gì đó.

Thích Hân Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn ai kia không biết lấy ra cái lắc tay từ đâu đang cúi đầu chậm rãi đeo vào cổ tay cô.

“Quà cho em này.” Ngụy Nam cẩn thận cài giúp cô, sau đó kéo tay cô ngắm nghía, cảm thấy vô cùng hài lòng: “Thế nào, thẩm mỹ của anh cũng ổn đúng không?”

Dây đôi bạc cực mảnh xâu các ngôi sao với kích thước khác nhau, tinh tế nhưng không rườm rà, ngôi sao ở giữa còn được đính một lớp đá trong suốt, khi lắc sẽ phản chiếu ánh sáng rất đẹp.

“Vâng……” Thích Hân Nhiên gật đầu: “Sao tự dưng anh lại hào phóng thế?”

Trước kia quà anh mang về phần lớn là đặc sản, ăn hoặc là dùng, giá cả cũng phải chăng, tại sao lần này mua quà lại —— tỏa ra đầy mùi nhân dân tệ thế này.

“Quà tỏ tình mà.” Ngụy Nam nghiêm túc nói: “Nếu em không đồng ý thì sẽ không cho nữa.”

“Ồ, sau đó thì anh để lại cho người khác hả?” Thích Hân Nhiên bình thản nhìn anh.

“Anh nào có ai.” Còn lâu Ngụy Nam mới trúng kế của cô: “Chờ em chừng nào đồng ý thì lại tặng tiếp.”

Phản ứng nhanh đấy.

Thích Hân Nhiên giơ tay lên ngắm nghía, cứ có cảm giác gì đó sai sai: “Ớ, đây có phải là kim cương…… Anh làm gì thế.”

“Chẳng làm gì cả.” Ngụy Nam dán sát vào bên tai cô, khoảng cách chưa đến nửa cái nắm tay, ánh mắt nhìn cô sáng quắc: “Em thật sự không thích anh à?”

“……” Thích Hân Nhiên mím môi trừng anh, cảm thấy tai đang có xu thế biến hồng bèn vội vã giơ tay đẩy anh ra: “Không thích!”

“Chậc, đau lòng quán đi à.” Ngụy Nam vừa cười vừa lùi lại, ấn tay xuống nút mở khóa: “Em xuống xe đi, không xuống thì bọn họ ăn hết phần mất.”

“Chẳng phải là do anh ư?” Thích Hân Nhiên mở cửa xuống xe chờ anh: “Không biết xấu hổ.”

“Ừ, anh sai rồi.” Ngụy Nam khóa kỹ xe, lại gần nắm tay cô: “Đi thôi, bạn gái.”

“Anh gọi nghiêm chỉnh xem nào.”

“Thế thì gọi là gì, cục cưng hả?”

“…… Được rồi, anh im đi.”

Từ bãi đỗ xe ra lại đi thêm một đoạn mới tìm được quán ăn, trước khi vào Thích Hân Nhiên xem bảng giá dựng bên ngoài, thật là đắt đỏ, tính ra mỗi người tiêu hết một tờ chủ tịch Mao, cả đoàn mười mấy người thành ra phải đến mấy nghìn.

“Chào anh chị.” Cô gái đứng trước quầy lễ tân chào đón hai người, ánh mắt bất giác hướng tới mặt khách nam, tươi cười thân thiết: “Xin hỏi hai người đã đặt chỗ chưa ạ?”

“Chúng tôi đặt rồi.” Thích Hân Nhiên đọc cho cô ta số phòng, nhân tiện liếc ai đó với ánh mắt đầy ẩn ý.

Ngụy Nam không nói gì, mắt nhìn thẳng, yên lặng nắm chặt tay cô, biểu cảm quyết liệt “Ông đây là hoa đã có chủ, cảm phiền đừng hái”.

Tiếc là Thích Hân Nhiên chẳng để tâm, lúc gần tới cửa phòng thì tránh khỏi anh, nhét tay vào trong túi.

“Em làm gì đấy.” Ngụy Nam tủi thân dùng khẩu hình hỏi.

“Lát nữa anh phải tập trung vào ăn đấy.” Thích Hân Nhiên thờ ơ, cảnh báo trước một câu: “Đừng có làm xằng làm bậy với em.”

“……” Cái gì mà làm xằng làm bậy? Nắm tay mà cũng gọi là xằng bậy ư?

Ngụy Nam cảm thấy không chỉ dừng lại ở tủi thân mà còn oan uổng nữa.

Cô cứ làm như anh thích giở trò xằng bậy không bằng ý……

Rõ ràng là không có!

Nhiều lắm thì chỉ tưởng tượng trong đầu mà thôi!

Khụ.

Tuy nhiên, xét thấy hôm nay là ngày đầu tiên anh nhậm chức thì khiêm tốn một tí cũng được, kẻo chọc cô mèo này dựng lông, về sau muốn ăn cô cũng không được dễ dàng như vậy nữa.

“Này, hai người được đấy!”

Vừa bước vào cửa đã có mùi thức ăn nóng hổi ập vào mặt, ngay chính giữa bàn ăn là nồi lẩu to đang sôi sùng sục, thoạt trông khá giống với lẩu uyên ương bao tử lợn và thịt gà trên biển quảng cáo trước quán ăn. Mọi người đều nhìn chằm chằm chờ ăn, không biết ai hô một câu này, tất cả lập tức quay phắt đầu lại nhìn.

“Tới muộn thế.” Đạo diễn gõ bàn: “Không nói nhiều, tự phạt ba chén trước đi.”

Câu sau là nói với Ngụy Nam.

Đạo diễn đã từng hợp tác với Ngụy Nam rất nhiều lần nên tương đối thân thiết, bình thường hay đùa giỡn nhau, hơn nữa người còn lại là một cô gái làm anh ta chẳng xuống tay được, chỉ đành tóm lấy anh bắt nạt, giơ tay rót một chén rượu trắng đặt “Cạch” xuống bàn: “Mời cậu!”

“Ối anh, em còn phải lái xe mà, không uống được.” Ngụy Nam cười nói, khoác vai anh ta: “Tuy nhiên đến muộn thì vẫn phải chịu phạt. Bữa hôm nay em mời, được không?”

Giọng anh không lớn nhưng người ngồi hai bên trái phải đều nghe được, đạo diễn còn chưa mở miệng đã bắt đầu ồn ào.

“Oimeoi! Anh Lâm bảo mời bữa này kia!”

“Được của ló luôn!”

“Đi đi đi, mau lấy đồ ăn thôi!”

“Hâm à, đây là buffet lấy bao nhiêu chả được.”

“Người ta nịnh anh Lâm một tí thôi mà.”

Nửa bàn ồn ào nhốn nháo đi ra ngoài, đạo diễn còn có thể nói gì nữa, anh ta chỉ vào Ngụy Nam lắc đầu: “Sao đột nhiên lại muốn mời mọi người thế, gặp phải chuyện tốt à?”

“Vâng.” Ngụy Nam nghiêng đầu liếc cô gái đứng cạnh một cái, cong môi cười đầy ẩn ý: “Chuyện rất tốt luôn.”

“Nào có chuyện gì tốt.” Thích Hân Nhiên sợ anh lắm lời, vờ như không có việc gì tiếp chuyện: “Chẳng qua anh ấy mới nhận được tiền lương, nhiều tiền quá chẳng biết tiêu đâu cho hết ý mà.”

“Ha ha ha, đây đúng là chuyện tốt thật.” Đạo diễn cười sang sảng, ngửa đầu uống cạn chén rượu trắng trên bàn: “Mau ngồi đi, lần sau có cơ hội lại tìm cậu uống.”

Ngụy Nam cười đồng ý, cùng Thích Hân Nhiên ngồi xuống ghế.

Bởi vì hai người họ tới cùng nhau lại còn tới chậm nhất nên vị trí để lại cũng cạnh nhau, hai người một trước một sau ngồi xuống, tráng qua cốc và bát đũa. Đúng lúc đó, Kế Hoạch ngồi bên cạnh muốn uống trà bèn tiện tay rót đầy cốc cho hai người.

“Hai người đi đâu vậy?” Kế Hoạch hỏi cô: “Đi xe mà còn chậm hơn mấy người ngồi tàu điện ngầm chúng tôi nữa.”

“Chúng tôi đưa tác giả Thời Hi về nhà, trên đường lại tắc một lúc.” Thích Hân Nhiên bưng cốc lên uống một ngụm trà, che giấu sự chột dạ: “Có lẽ gặp phải sự cố nên tắc rất lâu.”

“Thật á?” Kế Hoạch híp mắt, ngắm thứ trên tay cô, hỏi nhỏ: “Vậy thứ trên tay cô là cái gì? Tôi nhớ lúc còn ở phòng ghi âm vẫn chưa có mà.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Tính đi tính lại vẫn tính sai một bước.

Dù sao cũng không thể nói vì cô đi mua cái này nên mới đến muộn nhỉ?

“Ồ, cái này à.” Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng điệu bình thản: “Quà tôi mua cho cô ấy lúc đi công tác, trước đó để quên trên xe, xuống xe mới nhớ là phải tặng.”

Câu trả lời này chứa rất nhiều ẩn ý.

Không nhắc tới một từ mấu chốt nào nhưng nghe vào lại cảm giác có gì đó.

Thích Hân Nhiên mím môi, tiếp tục cúi đầu uống trà.

“Hai người…… Quen nhau từ lâu rồi hả?” Kế Hoạch thoáng kinh ngạc: “Tôi cứ tưởng hai người quen nhau qua bộ kịch này chứ.”

Mùi hương tỏa ra từ trong nồi lớn càng ngày càng đậm, ước chừng bao tử lợn và thịt gà đã chín gần hết, mọi người lần lượt lấy muỗng múc đồ lên ăn, có người húp một thìa nước lẩu, chẹp miệng tấm tắc khen ngon.

“Sớm hơn nhiều.” Ngụy Nam cũng cầm muỗng duỗi tay ra múc: “Chúng tôi gặp nhau trên máy bay.”

“Uầy, trên máy bay à.” Kế Hoạch lập tức tưởng tượng đến rất nhiều tình tiết hường phấn: “Hai người ngồi cùng máy bay hả? Đi đâu thế?”

“Không phải, tình cờ gặp nhau thôi.” Ngụy Nam cười cười, biết người nào đó thích ăn thịt, vừa nói vừa múc vài miếng thịt gà lên: “Nhắc tới lần đó đúng là rất…… Shhh.”

“Này!” Thích Hân Nhiên nhanh tay cầm bát hứng được mấy miếng thịt gà mà anh múc…… Không, phải nói là bay tới: “Anh muốn múc giúp em hay trả thù em đấy?!”

Ngụy Nam: “???”

Ai bảo cô tự dưng giẫm chân anh?!

Đậu phộng, sợ vãi cả đái.

Nếu tay anh mà hạ thấp xuống chút nữa là đập luôn cái muỗng vào mặt cô rồi.

“Trả thù em đấy, không ăn thì trả anh đây.” Ngụy Nam tỏ vẻ khó chịu.

“Ngụy Nam, đồ vào bát em rồi mà anh còn muốn á?” Thích Hân Nhiên chê bai, híp mắt nói: “Chẳng vệ sinh tí nào cả.”

Ngụy Nam: “……”

Vệ sinh làm méo gì.

Lúc hôn nhau sao cô không bảo mất vệ sinh đi?

Thích Hân Nhiên lại múc một muống thịt lên, vốn định đổ vào bát mình song khi trông thấy vẻ mặt uất ức của anh thì vừa bực vừa buồn cười, đành bẻ lái đổ vào bát anh.

“Anh ăn đi, đừng nói nữa.” Cô lạnh nhạt nhắc.

“Vì sao.” Ngụy Nam cầm đũa chọc chọc bao tử lợn trong bát: “Ăn cơm cũng không cho người ta nói chuyện ư?”

Thích Hân Nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những người ra ngoài lấy đồ ăn đã bưng đĩa chất đầy món trở lại, nuốt miếng thịt gà cuối cùng xuống.

“Ra ngoài lấy thêm đồ ăn đi.” Cô bảo.

“Ừ.” Ngụy Nam buông đũa, sau đó nhìn cô: “Chúng mình cùng đi hả?”

Thích Hân Nhiên: “……”

Anh có thể đừng dùng ánh mắt “Cho dù em đi WC thì anh cũng bám theo bằng được” để nhìn cô không.

Mới yêu nhau ngày đầu đã dính chặt thế này rồi, cảm giác nửa tháng sau sẽ ngấy đến mức có thể chia tay đấy……

“Vâng.” Cô kiên cường cùng ai kia nhìn nhau 3 giây, cuối cùng đành chịu thua đứng lên: “Mình đi thôi.”

Ngụy Nam cười hì hì, tung ta tung tăng bám theo cô.

Mặc dù đồ ăn ở quán này khá đắt nhưng được cái nguyện liệu rất phong phú.

Trừ cái tủ đông được đặt đối diện với cửa thì giữa các khu còn bày quầy đông lạnh, từ đầu tới cuối xếp đầy thức ăn, không món nào trùng món nào.

“Vừa rồi em có gì muốn nói hả?” Ngụy Nam bỗng nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

“Gì ạ?” Thích Hân Nhiên kẹp một cái cánh gà vào đĩa, nghĩ lại rồi đổi thành ức gà, có vẻ nhiều thịt hơn: “Cái câu mà em nhắc anh không nói nữa á?”

“Ừ.”

“Anh không cảm thấy hôm nay mình rất lắm lời ư?” Thích Hân Nhiên nhìn anh: “Tuy rằng bình thường đã rất lắm lời rồi.”

“……” Ngụy Nam vò đầu: “Anh đã nói gì sai à?”

May mà có mang não, cô nhắc một lần là hiểu.

“Em đã từng bảo anh rồi, em không thích nhắc đến cuộc sống riêng tư với người trong giới.” Thích Hân Nhiên giải thích: “Bất cứ chuyện gì em cũng mang thái độ như vậy chứ không phải nhằm vào anh.”

Ngụy Nam không hé răng, lén lút quan sát sắc mặt cô.

May quá.

Không có dấu hiệu tức giận.

“Hóa ra không phải vì em cảm thấy xấu hổ khi ở bên anh ư?” Anh hỏi.

“…… Nếu em cảm thấy thế thì em nhận lời với anh làm gì.” Thích Hân Nhiên hạn hán lời: “Hay là anh đã làm việc gì đáng phải xấu hổ rồi?”

“Không.” Ngụy Nam lập tức phủ nhận: “Không hề.”

“Vậy thì có gì đáng lo đâu.” Thích Hân Nhiên tiếp tục kẹp đồ.

“Vẫn có.” Ngụy Nam ngẫm nghĩ: “Ví dụ như lo bạn gái quá nặng chẳng hạn.”

Thích Hân Nhiên: “???”

Cái người này ăn nói kiểu gì không biết?

“Em nhìn xem.” Ngụy Nam duỗi tay chỉ vào đĩa thức ăn của cô: “Gì mà lắm thịt thế.”

Ba chỉ lợn, ba chỉ bò, ức gà, cá phi lê, chân giò hun khói, chả viên……

Anh cúi đầu nhìn xuống cái đĩa nửa thịt nửa rau của mình mà cảm thấy như dinh dưỡng không đủ.

“Buffet lẩu mà ăn rau trước sẽ rất chóng no.” Thích Hân Nhiên liếc chỗ thức ăn trong đĩa của mình: “Đây mới chỉ là hiệp một của em mà thôi.”

Thật ra cũng không quá nhiều.

Chẳng qua chủng loại phong phú, mỗi món cô lại gắp một miếng nên đội lên trông có vẻ nhiều thôi.

Buffet lẩu vốn để thực khách thích gì thì ăn nấy mà?

Chẳng mấy khi được ăn một lần, ai rảnh lo béo hay không chứ.

“Oimeoi.” Ngụy Nam sợ hãi: “Em còn chiến được sang hiệp hai á?”

“Sao lại không được.” Thích Hân Nhiên lại kẹp thêm hai quả trứng cút vào đĩa, bình thản nhìn anh: “Anh có ý kiến gì?”

“Không không không.” Ngụy Nam trưng vẻ mặt có ý kiến cũng không dám nói ra: “Anh sợ em ăn nhiều tăng cân rồi quay sang trách anh.”

“Anh chê em thì cứ việc nói thẳng.” Thích Hân Nhiên lạnh lùng nói: “Không cần vòng vo như thế đâu…… Ưʍ.”

Nước quả tươi mát tràn ra, ngọt ngào, thoải mái, mát mẻ, ngon miệng.

“Anh nào có chê em.” Ngụy Nam đút cho cô một miếng dưa hấu, sau đó đưa luôn cả đĩa trái cây nhỏ mới lấy cho cô: “Chủ yếu lo em nặng quá anh bế không nổi ý.”

“……” Thích Hân Nhiên mím môi, hừ một tiếng quay đầu chạy lấy người: “Bế không nổi thì đừng bế nữa.”

Nói thì nói, sao cứ phải thêm mấy câu tà lưa làm mịa gì.

“Bế được bế được.” Ngụy Nam cười hì hì đuổi theo: “Cho dù em có tăng thêm năm cân nữa cũng chẳng sao, cùng lắm anh tới phòng tập luyện thêm.”

“Cút.” Thích Hân Nhiên rất muốn úp thẳng cái đĩa trái cây vào mặt anh: “Anh mới tăng năm cân ý!”

Hai người trêu đùa ầm ĩ, lúc quay lại chỗ ngồi thì mọi người đã bắt đầu ăn, gắp thịt gắp thịt rồi lại chúc rượu chúc rượu, không khí vô cùng náo nhiệt, ngay cả khi có người mở cửa đi vào cũng chẳng phát hiện ra.

“Tránh ra.” Thích Hân Nhiên trừng anh cảnh cáo: “Tránh xa em ra.”

“Chỗ ngồi của mình ở ngay cạnh nhau thì anh tránh được bao xa.” Ngụy Nam cười rất gợi đòn, khi ngồi xuống còn cố tình ghé sát thở vào tai cô: “Em đừng giận, tối về anh nấu đồ ăn ngon cho em.”

“……” Thích Hân Nhiên rụt rụt cổ, nghiêng đầu tránh cái tên lưu manh kia đi: “Tối nay em có tiết rồi.”

“Thế thì tối mai.”

“Anh không phải đi làm à?” Cô nhíu mày.

“Đi chứ.” Ngụy Nam giúp cô đổ thịt vào trong nổi lẩu nhỏ trước mặt: “Ngày mai anh có hai chuyến bay trong nước, đến tối là được về nhà.”

Thiết kế ở quán này rất đặc biệt, giữa bàn có một nồi lẩu to, trước mặt mỗi người lại có một cái nồi nhỏ để nhúng món mà mình thích.

“Ồ.” Thích Hân Nhiên nhìn anh: “Chẳng phải anh đã bảo bay xong rất mệt nên không thích nấu cơm ở nhà ư.”

“Vì lừa em tới nhà của anh thì vất vả xíu có đáng là bao.” Ai kia mặt dày nói.

“…… Anh bớt bớt mấy suy nghĩ tầm bậy tầm bạ trong đầu cho em. Hơn nữa…” Thích Hân Nhiên đập vào cái tay đang lén lút thả cà rốt vào trong nồi của cô: “Anh thả cho em làm gì, tự ăn đi.”

Ngụy Nam tủi thân: “Anh không thích ăn……”

“Không thích cũng phải ăn.” Thích Hân Nhiên mặc kệ anh: “Ai bảo nó ở trong đĩa của anh.”

Ngụy Nam: “???”

Rõ ràng vừa rồi cô cố ý kẹp cho anh mà!

Trả thù!

Chắc chắn là hành vi trả thì!

“Anh có ăn không đây?” Thích Hân Nhiên lạnh mặt nhìn anh.

“…… Ăn.”

Ngụy Nam rưng rưng theo dõi cô đổ số cà rốt còn lại vào trong cái nổi nhỏ của anh, yên lặng cắn đũa.

Bạn gái tự mình gắp cho, có khóc cũng phải ăn hết.

Cuối cùng đến lúc thanh toán, Ngụy tiên sinh móc thẻ tín dụng ra cho người phụ vụ quẹt, nhìn bốn con số hiện lên sau khi trả tiền thành công mà trong lòng rỉ máu.

Không phải do giá cả.

Mà do anh tiêu nhiều tiền thế kia lại bị vài miếng cà rốt làm tắt hứng ăn uống!

Quá mệt.

Sau này có chết cũng không ăn lẩu buffet nữa, ngoan ngoãn gọi món mới an toàn nhất.

“Thật ra không mời cũng được mà?” Thích Hân Nhiên lên xe anh ngồi, vừa thắt đai an toàn vừa nói: “Anh không nói thì cũng chẳng ai biết chuyện chúng mình.”

“Anh mời cũng có ai biết đâu.” Ngụy Nam cho rằng cô vẫn còn để ý đến chuyện mình lỡ miệng: “Anh sẽ chú ý, em yên tâm.”

“Em yên tâm cái gì, em đang cảm thấy bữa ăn này quá đắt ý.” Thích Hân Nhiên nói: “Mỗi người trả suất của mình còn đỡ, để một mình anh trả thì có hơi……”

“Mấy khi có dịp vui.” Ngụy Nam nhếch môi cười với cô: “Sao nào, tiếc tiền thay anh hử?”

“Bớt ảo tưởng đi, ai thèm tiếc tiền thay anh chứ.” Thích Hân Nhiên hừ một tiếng: “Vừa rồi Kế Hoạch nói với em rằng nếu biết trước anh mời thì sẽ không tìm quán đắt thế này, hại anh tiêu nhiều.”

“Anh thấy vẫn bình thường, còn rẻ hơn chỗ đội bay bọn anh đi ăn nhiều.” Ngụy Nam không để bụng: “Huống chi nên chúc mừng thì phải chúc mừng, dù sao cũng là chuyện tốt mà, đúng không?”

“……” Thích Hân Nhiên nhìn ánh mắt muốn khoe khoang khắp nơi của anh, lạnh lùng vỗ bốp một cái vào khuôn mặt đào hoa kia: “Cái đồ táng gia bại sản.”

“Ồ? Anh làm táng gia bại sản nhà ai nhỉ.” Ngụy Nam kéo tay cô xuống hôn chụt một cái: “Chưa gì đã cùng “nhà” với anh rồi?”

“Ngụy Nam!” Thích Hân Nhiên đột nhiên rút về tay, chẳng rõ tức giận hay xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ: “Anh còn vậy nữa là em xuống xe đấy!”

“Rồi rồi rồi, anh sẽ tập trung lái.” Anh cười nói.

Đôi mắt đào hoa vừa đẹp lại quyến rũ kia nhìn cô xin khoan dung khiến cô chẳng thể giận nổi.

…… Hừ.

Sau đó hai người chìm trong im lặng, tận đến khi Ngụy Nam dừng xe gần trường thì Thích Hân Nhiên mới nhớ ra mình còn một việc chưa làm.

“Nè.” Cô lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho anh: “Em trả anh.”

Đó là chìa khóa dự phòng anh cất dưới thảm hôm đó.

“Không cần trả đâu.” Ngụy Nam không duỗi tay nhận: “Em cứ cầm lấy, lúc nào tới cũng được.”

Nói xong lại cảm thấy những lời này có gì đó sai sai.

Quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Thích Hân Nhiên đang dùng ánh mắt “Đcm có phải trong đầu anh chỉ chứa mấy chuyện đó hay không” trừng anh, lập tức giơ tay thề thốt.

“Anh không có ý đó! Em đừng hiểu lầm!” Ngụy Nam vội vàng giải thích: “Anh chỉ nghĩ nếu em có chìa khóa thì có thể ra vào nhà anh thoải mái, không cần chờ anh ở nhà mới mở cửa cho em, khá là tiện.”

…… Được rồi, lời giải thích này miễn cưỡng tin.

“Vì sao em lại cần thoải mái ra vào nhà anh?” Cô khó hiểu.

“À, bình thường em cũng tới được, coi như là chỗ ở lại không mất tiền thuê, tốt thế còn gì nữa, hì hì hì.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Hì hì cái căng củ cọt ý.

Cuối cùng chìa khóa không được trả lại cho anh mà vinh dự được móc vào chùm chìa khóa của cô.

Sau khi về ký túc xá ngủ trưa, chiều cô lại có hẹn với thành viên của nhóm nhỏ để thảo luận về tiến độ công việc, xong xuôi thì đi ăn cơm tối, sau đó lại học hai tiết tự chọn.

Đến lúc quay lại ký túc xá thì đã gần 10 giờ.