Hiển nhiên không chỉ Âu Dương Nguyệt chú ý đến những lời này.
Trong nhà ăn bắt đầu có chút ồn ào vì giải thưởng hạng nhất xa xôi vượt ngoài dự đoán, một lúc sau lại trở nên yên lặng lần nữa.
Mặt giám đốc nhà hàng đầy tươi cười mà tiếp tục tuyên bố: “Giải thưởng hạng hai… Nói thật, tôi cũng vô cùng rung động đấy.”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho hai người phục vụ đứng bên cạnh giúp đỡ, bọn họ thao tác vài phút trên cái laptop.
Qua không trung mà kết nối airdrop với màn ảnh.
Màn ảnh nhấp nháy vài lần rồi rất nhanh ổn định, một hình ảnh lập thể sinh động như thật xuất hiện ở nơi đó.
Đó là hình chiếu của căn biệt thự hai tầng lầu tinh tế.
Xem ra biệt thự không được coi là lớn, trong hoa viên được xây dựng một sân hình chữ “凹”.
Cho dù là hình chiếu, cũng có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hoa và cây cảnh tươi tốt trong hoa viên.
Lập tức có vị khách tinh mắt nhận ra: “Đây không phải là biệt thự Ninh viên sao?”
“Thị lực của quý ngài thật tốt.” Giám đốc nhà hàng tươi cười nói: “Đây là khu vườn một biệt thự mới xây trong Ninh viên ở thành phố A của tập đoàn Lạc thị.”
Ông ấy dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: “Cũng là giải thưởng lớn hạng hai của chúng ta ngày hôm nay.”
Lần này, phần lớn khách mời đã không còn bình tĩnh nữa.
Nếu như nói quần áo, giày và túi xách đặt may lúc trước nghe chỉ tương đối tốt đẹp, thì giá trị của căn biệt thự như thế tuyệt đối đủ để khiến đại đa số khách mời bị hấp dẫn.
Hơn nữa, đây còn là Ninh viên dưới trướng Lạc thị.
Mặc dù so với khu dân cư nằm ở trung tâm thành phố và bên cạnh khách sạn này, đoạn đường không được tốt như thế.
Nhưng đoạn đường ở Ninh viên cũng rất không tồi, đều là tấc đất tấc vàng như nhau.
“Không ngờ bé bảo bối Tiểu Tịch…” Âu Dương Nguyệt trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm hình chiếu kia một lúc.
Cuối cùng ánh mắt cô ấy dừng trên người Tần Tịch: “Đoán có chút chuẩn nha, nói tặng căn nhà, người ta còn thật sự tặng căn nhà nữa.”
Vốn trong tưởng tượng của mọi người, xổ số kỉ niệm tròn một năm của nhà hàng như vậy, khả năng nhiều nhất chính là được tặng hai bình rượu ngon có giá trị không nhỏ.
Sau đó lại tặng một vài thẻ khuyến mãi giá trị của nhà hàng, cho bạn ăn mấy bữa miễn phí ở nhà hàng.
Không nghĩ tới, vậy mà đối phương sẽ mạnh tay như thế.
“Đột nhiên tớ bắt đầu mong đợi rồi.” Âu Dương Nguyệt nói, cầm tấm thẻ nhỏ của mình cẩn thận xem một cái, sau đó nắm chặt trong tay.
“Ninh viên…” Kiều Sơ Hạ khá nghi ngờ, “Không phải khu biệt thự đó cách trường chúng ta hai mươi phút đi xe à?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Âu Dương Nguyệt cố sức gật gật đầu.
“Tớ nhớ lúc trước khi bắt đầu phiên giao dịch, không phải trong trường còn có thầy cô giáo nói đùa, nói mặc dù cách trường chúng ta vẫn tính là gần, nhưng tiền lương một năm của bọn họ ngay cả một phần ba cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi sao?” Kiều Sơ Hạ lại hỏi.
“Phụt…” Âu Dương Nguyệt cười ra tiếng, “Cho nên nhé, vị khách may mắn ngày hôm nay, cuộc đời này có lẽ cũng chẳng cần phấn đấu nữa rồi.”
“Tớ nói hai cậu, làm sao vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ?” Âu Dương Nguyệt duỗi tay quơ quơ trước mặt Tần Tịch và Đường Lăng.
Hai người này, vậy mà còn tâm tình sáp lại nhau thảo luận đề tài.
Chẳng lẽ không bị hấp dẫn chút nào sao?
“Từ nhỏ đến lớn, vé số năm tệ cũng chưa từng trúng được.” Đường Lăng ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
“Tớ cũng vậy.” Tần Tịch giơ tay.
Cô xui xẻo hơn nữa, xuyên vào sách, còn có hệ thống nữa, nhưng là một cái hố khổng lồ, là loại chuyên môn khiến người ta cố sức làm cu li đồng thời tự tìm đường chết.
“Được thôi!” Âu Dương Nguyệt ngồi xuống lại, “Nếu tớ trúng giải thưởng lớn, tớ sẽ cho các cậu mỗi người ở một căn phòng ở trong biệt thự, các cậu có thể tha hồ ở lại, ở đến già cũng không sao cả!”
Cô ấy cười hì hì nói: “Thế thì miễn tiền thuê nhà cả đời ha.”
“Cảm ơn.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
Cô cúi đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên vở cùng Đường Lăng, “Chỗ này, còn có bước này…”
Cô nói: “Cuối tuần chúng ta có thể đi thỉnh giáo thầy Chiêm, tớ xem qua cách làm thầy ấy phát rồi, đây là phương hướng nghiên cứu chính của thầy ấy trong đề tài lần trước.”
“Được.” Đường Lăng đồng ý.
Trong tiếng thảo luận thì thầm không coi ai ra gì của hai người.
Giám đốc nhà hàng đã chờ cho mọi người yên lặng lần nữa, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Giải thưởng hạng ba.”
Ông ấy nhận lấy thẻ đen từ người phục vị đưa cho, giơ lên cao: “Tấm thẻ này…”
Giám đốc nhà hàng giơ nó lên một vòng cho mọi người xem.
Có sự rung động từ hai lần trước, trong mắt các khách mời đều lộ ra tia chờ mong.
“Có được nó, thì có thể ở lại tất cả loại phòng, tất cả khách sạn trải rộng khắp toàn cầu của tập đoàn Lạc thị, hơn nữa còn có thể dùng bữa ở nhà hàng của khách sạn.”
Giám đốc nhà hàng cười híp mắt, chậm rãi bổ sung: “Miễn phí, trọn đời.”
Thực ra giá trị của giải thưởng này cũng không nhỏ.
Nhưng mà có sự rung động với biệt thự trước đó, nên các khách mời đều còn có chút chết lặng.
Tiếng bàn bạc vang lên trong chốc lát, lại nhanh chóng yên lặng lần nữa.
Giám đốc nhà hàng đã để lại thẻ đen vào trong khay của người phục vụ: “Giải cuối cùng…”
Ông ấy nói rồi ra hiệu cho người phục vụ cuối cùng nâng cao hộp gỗ trong tay: “Đây là một bình rượu vang đỏ, sản xuất từ năm 86, ở Pháp, là một trong các bình rượu vang đỏ tốt nhất được nhà hàng chúng tôi cất giữ kỹ càng.”
Có ba giải thưởng châu ngọc trước đó, bình rượu sau cùng này trái lại bình thường không đáng để nhắc đến.
Lần này ngay cả một chút phản ứng các khách mời cũng không cho ông ấy.
"Ha ha, ha ha ha.” Giám đốc nhà hàng cười hớn hở, “Vừa khéo có thể để vị xổ số may mắn này dùng để chúc mừng với bạn bè mà.”
Trong nhà hàng, một loạt tiếng cười đầy thiện ý lại vang lên lần nữa.
“Được rồi.” Giám đốc nhà hàng nghiêng người, nhìn về phía màn hình, “Dưới đây chúng ta sẽ công bố, rốt cuộc vị may mắn ngày hôm nay, là vị may mắn nào đây?”
Ông ấy tiếp tục nói: “Ngài ấy nhận toàn bộ giải thưởng trên, đương nhiên, vì để bảo vệ riêng tư cho khách hàng, vị khách trúng thưởng có thể không nhận thưởng ngay tại đây. Hoan nghênh ngài liên hệ riêng với chúng tôi.”
Nếu như chỉ là một bình rượu thì không sao.
Nhưng là biệt thự, thẻ đen miễn phí nghỉ lại trọn đời, hơn nữa dịch vụ khách hàng quần áo, giày và túi của tập đoàn Lạc thị…
Giá trị của những thứ này cộng lại, đã lớn kếch xù hơn rất nhiều mức tiền thưởng của vé xổ số.
Khó tránh khỏi có người sẽ có hành động và suy nghĩ không chính đáng.
Trên màn hình, quả cầu nhỏ chậm rãi chuyển động, cuối cùng hiện ra chính giữa màn hình, xoay người lại, lộ ra một con số màu đen rõ ràng — “9”!
“Chín?” Mắt Âu Dương Nguyệt nhìn tấm thẻ của mình mà thất vọng, lắc lắc đầu, “Hừ, tạm thời các cậu không có biệt thự ở miễn phí nhé! Nhưng mà không sao…”
Trong nháy mắt cô ấy liền phấn chấn lên, nhìn về phía Tần Tịch các cô bằng đôi mắt lấp lánh: “Đợi sau này tớ tự mua biệt thự rồi, sẽ cho ba người các cậu mỗi người một phòng như cũ.”
“Tớ đây sẽ chờ ở biệt thự đấy.” Đường Lăng nói một cách nửa đùa.
“Ừ, đúng lúc tớ đang lo, nếu sau này làm việc ở thành phố A, giá nhà nơi đây đắt như vậy, tớ chắc chắn sẽ không mua nổi, bây giờ cũng không cần lo nữa rồi.” Kiều Sơ Hạ cũng đùa giỡn theo.
Khi nói đùa như này, rất nhiều người cũng sẽ không cho là thật.
Nhưng Tần Tịch lại không nói hùa theo.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt.
Chỉ có cô biết, bạn cùng phòng hào phóng, nhiệt tình và cởi mở này của cô sẽ có một ngày thật sự mua biệt thự ở thành phố A trong tương lai.
Về sau, cô ấy từ đầu đến cuối đều giữ lại một căn phòng cho Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ ở.
Các cô ấy đều có thể xách hành lý vào ở bất cứ lúc nào.
Muốn ở bao lâu cũng không sao cả.
Chỉ là do lúc đó bản thân cô đã sớm rời khỏi ký túc xá vì chuyển chuyên ngành, mất liên lạc với Âu Dương Nguyệt.
Bằng không thì cô tin, đối phương cũng sẽ giữ lại một căn phòng cho cô như vậy.
“Ừ.” Tần Tịch đóng vở lại, “Tớ thích loại phòng có ban công lớn, có thể trồng hoa.”
Cô chững chạc đưa ra yêu cầu: “Ánh nắng phải đủ, tốt nhất trên ban công có thể để cái ghế dựa. Loại có thể nằm đọc sách, nghỉ ngơi một lát vào buổi chiều.”
“Bé Tiểu Tịch bảo bối của Âu Dương tớ muốn gì tớ cũng cho!” Âu Dương Nguyệt dứt khoát chen vào sô pha Tần Tịch, ôm vai cô, “Không phải ghế nằm ban công lớn sao? Mua mua mua! Cái gì chị cũng mua cho cậu!”
“Trả lại thẻ tín dụng cho cậu chưa?” Tần Tịch đưa cuốn vở cho Đường Lăng, “Chúng ta đi được chưa?”
“Ừ rồi!”
Đường Lăng quay người gọi phục vụ, lấy lại thẻ tín dụng của mình.
Bốn người nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, xách túi đi ra ngoài cửa.
Sau lưng các cô, trong nhà hàng vẫn có chút ồn ào náo nhiệt.
Mọi người đều đang bàn luận, cười và thảo luận xem rốt cuộc ai mới là người may mắn kia.
Nhưng vì giám đốc nhà hàng nói có thể đi nhận thưởng riêng, cho nên mãi đến khi Tần Tịch các cô tiến vào thang máy, trong các khách mời có mặt đêm nay, cũng không có ai thừa nhận bản thân cầm tấm thẻ may mắn kia.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cũng đã nhốt bầu khí náo nhiệt ở ngoài cửa.
Nhìn thang máy đi xuống rất nhanh, Kiều Sơ Hạ không nhịn được khẽ thở dài.
Cô ấy xoa xoa tấm thẻ bị vò có chút nhăn trong tay, nhỏ giọng nói: “Cũng không biết ai sẽ may mắn như vậy.”
“Ừ.” Âu Dương Nguyệt cũng thở dài một hơi, “Mặc dù tớ tin tưởng chúng ta…”
Cô ấy chỉ Tần Tịch, Đường Lăng, Kiều Sơ Hạ, cuối cùng chỉ mình: “Dựa vào chính mình, tương lai cái gì cũng sẽ có được. Nhưng mà vẫn muốn…”
Cô ấy không nhịn được mà than vãn một tiếng: “Hu hu hu, chưa kể đến váy nhỏ, túi nhỏ, giày nhỏ xinh đẹp… Các cậu không biết mẹ tớ đã nói, về sau sẽ giới hạn tớ tối đa! Mỗi năm váy, túi và giày toàn bộ đều sẽ bị giới hạn số lượng! Thi không được top 3 thì tất cả đều bị giới hạn!”
Âu Dương Nguyệt nói, có chút ai oán nhìn về phía Tần Tịch: “Nhưng mà mẹ lại không biết, bé Tiểu Tịch bảo bối của chúng ta không chuyển chuyên ngành nữa! Đại ma vương của lớp đã trở lại, điểm tuyệt đối kỹ thuật y sinh giải phẫu cấy mô vật lí nâng cao… thần mà! Một đại ma vương, một Đường Lăng, còn có một Hạ Hạ…”
Âu Dương Nguyệt vui vẻ ríu rít trong tiếng cười, thang máy dừng lại ở tầng cuối cùng.
“Tớ đến lễ tân thuê phòng!” Nỗi buồn của cô ấy lúc nào cũng vơi đi rất nhanh, “Chúng ta làm nó!”
Cô ấy nói rồi chỉ chỉ Đường Lăng đang xách ba lô: “Các cậu đợi tớ một lát, rất nhanh!”
Nói xong, cô ấy cầm chứng minh thư của ba người, sải bước đi đến quầy lễ tân.
“Tớ đi nhà vệ sinh.” Kiều Sơ Hạ đi phía bên khác của đại sảnh.
Tần Tịch và Đường Lăng dứt khoát đi đến chỗ nghỉ ngơi ở đại sảnh, ngồi ở sô pha chờ Âu Dương Nguyệt.
“Tấm thẻ của cậu…” Hai người ngồi xuống, Đường Lăng đột nhiên nói: “Hình như cậu luôn không nhìn số thứ tự bên trong.”
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Tuy rằng Đường Lăng ít nói, thoạt nhìn có chút vẻ con trai.
Nhưng lại là một người tỉ mỉ nhất kí túc xá.
Cô cũng biết bản thân không thể giấu được cô ấy.
“Vì sao không xem?” Đường Lăng hỏi: “Là sợ không trúng thưởng được, hụt sau khi mong chờ quá nhiều sẽ thất vọng sao?”
“Có lẽ là vậy đi.” Tần Tịch cười cười.
“Vậy thì….” Đường Lăng đưa tay về phía cô, “Muốn tớ xem giúp cậu một cái không?”
“Không cần đâu.” Tần Tịch cười: “Từ trước đến nay tớ cũng chưa từng trúng vé xổ số năm tệ mà.”
“Cậu không hiếu kì một chút nào sao?”
“Vẫn ổn thôi.” Mặt mày Tần Tịch giãn ra, “Giống Âu Dương Nguyệt nói, chúng ta dựa vào bản thân, tương lai cũng sẽ có những thứ này. Sẽ có ngôi nhà ấm áp thuộc về mình, có thể đi nơi muốn đi, cũng có thể mua quần áo và túi xách mình thích… Như thế mới tốt.”
“Tớ xong rồi.” Âu Dương Nguyệt đã hùng hùng hổ hổ cầm thẻ phòng đi đến bên cạnh các cô, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Tần Tịch cầm túi đứng dậy.
Các cô đợi Kiều Sơ Hạ đi ra từ nhà vệ sinh, sánh bước đi đến thang máy lên phòng trọ.
Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tần Tịch đúng lúc nhìn thấy vài người phục vụ, dưới sự lãnh đạo của giám đốc nhà hàng mới gặp khi nãy, đi ra từ cánh cửa khác, bước nhanh ra ngoài đại sảnh khách sạn.
Cổng khách sạn, một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi dừng lại.
Cửa sau của xe mở ra.
Ánh mắt giám đốc nhà hàng lễ độ cung kính, một nam thanh niên mặc âu phục đen bước xuống xe.
“Đã liên hệ người ta chưa?” Nam thanh niên nhàn nhạt nói: “Báo cho cô ấy, biệt thự đang đứng tên tôi, yêu cầu gặp mặt tôi một lần, tôi sẽ sang tên cho cô ấy.”
Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, trầm thấp, êm tai, ưu nhã như tiếng đàn cello.
Giọng điệu của anh ta cũng rất vô vị, nghe không hề nghiêm khắc.
Nhưng giám đốc nhà hàng nhắm mắt theo đuôi phía sau anh ta, trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Vâng… Vâng!” Ông ấy cười cười cúi đầu, cũng không dám lau mồ hôi, “Nhưng mà…”
Quả thật giám đốc nhà hàng không biết nên nói như thế nào mới tốt.
“Ừ?” Người con trai dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ông ấy, “Có vấn đề gì?”
“Chính là vị tiểu thư kia…” Giọng giám đốc nhà hàng khàn nói: “Cô ấy… Cô ấy không cầm theo tấm thẻ đó. Cô ấy… Cô ấy…”
Ông ấy khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nói ra một hơi: “Cô ấy cũng không có cách nào liên hệ với chúng tôi.”