Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 50

Ngu Tri Dao hơi cong môi mỉm cười nói, mắt thì liếc nhìn Lạc Vân Dã cũng đang nhìn lại.

"Thật tốt." Bà lão vô cùng vui mừng, cố gắng ghi nhớ: "Cầu bình an, rất tốt."

Cả người lại khôi phục tinh thần, lão thái thái vừa nói vừa vén tấm đệm đang đắp lên, từ trên giường đất đi xuống.

"Trong nồi còn có đậu tằm đã nấu xong, ta múc cho các ngươi một chén, trước ăn lót dạ. chờ buổi trưa, để cho lão đầu tử về gϊếŧ con gà."

Ngu Tri Dao vươn tay đỡ: "Đại nương, không cần, ngài nghỉ ngơi đi, tự chúng ta lấy."

Đột nhiên mu bàn tay nàng truyền đến một cổ cảm giác ấm áp, động thời lão thái thái đột nhiên hú lên một tiếng quái dị đẩy tay nàng ra.

Chỉ trong một chớp mắt sau khi hoảng hốt, lão thái thái lại khôi phục bộ dạng vui vẻ: "Trong nồi còn có đậu tằm đã nấu xong, ta múc cho các ngươi một chén, trước ăn lót dạ. chờ buổi trưa, để cho lão đầu tử về gϊếŧ con gà."

Đổi thành người bình thường khác gặp phải chuyện này, chỉ cảm thấy quỷ dị và đáng sợ.

Mà Ngu Tri Dao lại giống như tìm được trò vui vẻ, lại chủ động đưa tay đỡ lão thái thái, giống như kiểm tra bug, thăm dò hai lần. Mỗi lần lão thái thái đều hú lên quái dị, sau đó hai hơi thở lại khôi phục bình thường, sau khi hoảng hốt lại nói câu giống trước đó.

Giống như NPC được lưu trữ dữ liệu lặp lại bên trong trò chơi.

Nàng thăm dò bug giống như thăm dò nghiện rồi, lại liên tiếp thăm dò ba bốn lần.

Sau mười lần, nàng cũng mệt mỏi, để cho Lạc Vân Dã thay thế vị trí của nàng.

Vì vậy Lạc Vân Dã lại bắt đầu thăm dò bug.

Hai người giống như học sinh tiểu học ham chơi kinh khủng.

Sau mấy chục lần, rốt cuộc lão thái thái nói mệt, không lặp lại lời thoại nữa, cũng không từ giường đất đi xuống, chỉ run run mò tới chun trà trên bàn nhỏ, uống cả một bình trà.

Mí mắt không mở lên được, căn bản không có sức quan tâm bọn họ.

Trên mặt Ngu Tri Dao còn có chút tiếc nuối.

Nàng và Lạc Vân Dã lại về phòng, đóng cửa phòng lại, hai người bắt đầu mật mưu.

"Phù trừ tà có phản ứng, lão thái thái này là tà ma? Hay là trên người lão thái thái có tà ma? Đang tiếc, mới vừa rồi ta còn muốn chọc giận bà ấy thử." Ngu Tri Dao thở dài nói.

Lạc Vân Dã như có điều suy nghĩ, đề nghị: "Cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, bằng không chúng ta lại đi ra chủ động dùng phù trừ tà chạm vào bà ấy thử?"

"Có đạo lý!" Ngu Tri Dao vỗ vai hắn, cho hắn một ánh mắt khẳng định.

Vì vậy hai người mở cửa, chuẩn bị đi ra cà bug cà đến thiên hoang địa lão.

Ai ngờ bà lão đã không còn trên giường đất, tìm khắp nhà, cũng không phát hiện.

Sắc mặt Ngu Tri Dao càng tiếc nuối hơn.

Hai người lại về phòng đóng cửa, Ngu Tri Dao nói: "Cũng không biết tà ma này đi đâu? Lão thái thái này có cổ quái, ngươi phát hiện không, tóc của bà ấy giống như đúc hôm qua. Ngay cả hai cọng tóc mai nổi lên cũng không thay đổi."

Vừa nói, vừa kéo tay áo vải thô của mình: "Kiểu dáng của quần áo này, cũng không giống kiểu lưu hành cửa những năm gần đây. Thật giống như là của mấy năm trước. Mà hôm qua bà lão vô cùng đau buồn lại khóc không có nước mắt. Hôm nay bà ấy không biết hội đèn thì cũng không sao, nhưng lại nói con trai con dâu làm ở phượng vải Nam thị ở đường Nam. Đường Nam nào có phường vải Nam thị... Trí nhớ này hình như có chút rối loạn."

Lạc Vân Dã nói: "Đêm qua vị phụ nhân kia không biết thôn Đồ lLng, cũng vô cùng kỳ lạ. Thôn Đồ Long, có thể không chỉ có một tà ma."

"Cũng không biết là tà ma nào." Ngu Tri Dao đề nghị, "Nếu không chúng ta lại đi ra thử người bên ngoài?"

Lạc Vân Dã gật đầu.

Hiển nhiên hai người đều là nhân vật đại biểu người tài gan lớn, đi ra ngoài dùng phù trừ tà lắc lư một vòng.

Mặc kệ gặp người lớn hay là trẻ con, đều có thể thăm dò bug.

Lặp lại không ngừng.