Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 47

Vào giờ phút này mạch não của hai người khó hiểu đạt thành nhất trí, Ngu Tri Dao đặc biệt nhận thức được may mắn của hắn.

Vì vậy nàng hỏi: "Ngươi gặp phải chuyện này rất nhiều lần?"

Lạc Vân Dã gật đầu: "Ta đây đã có ba mươi lần bị yêu thú rượt đuổi, cho nên rất có kinh nghiệm chạy trốn."

Ngu Tri Dao: "..." Không trách lúc nãy ngươi giẫm giày còn có thể chạy thuần thục như vậy

Như vậy xem ra, đúng là hắn có một loại may mắn khác.

Ngu Tri Dao cảm thán nói: "Như vậy thì dựa vào ngươi, Tiểu Vân. Ngươi là hy vọng duy nhất của đội ngũ chúng ta!"

"Không thành vấn đề." Lạc Vân Dã hờ hững đồng ý: "Ta sẽ dẫn ngươi đi ra."

Ngu Tri Dao cảm thấy sự bình tĩnh của hắn lây qua mình, đó là một loại cách nhìn lạnh nhạt sau khi gặp qua vô số trắc trở, trải qua vô số nguy hiểm, sau đó nàng cũng đi theo bình tĩnh lại.

"Vậy trước tiên chúng ta đi ra cửa thôn xem thử có gì khác thường không." Ngu Tri Dao quay đầu, nhìn tấm bia đá kia.

Hai người cùng đi đến cửa thôn.

Thần kỳ là, lúc gần đến cửa thôn, mắt thường có thể nhìn thấy được, nhưng mặc kệ đi thế nào cũng không đến gần được.

Bọn họ đi về phía trước mấy bước, nhưng mặc kệ đi thế nào, khoảng cách từ cửa thôn vẫn giống như lúc đầu.

Ngu Tri Dao than thở: "Có lẽ nơi này đã bị người ta dùng kết giới che mắt, để cho chúng ta không có cách nào nhìn thấy cửa ra chân chính."

Lạc Vân Dã gật đầu: "Vậy không thì chúng ta trước tiên đi vào thôn tìm gia đình nghỉ trọ, ngày mai lại chui vào trong thôn dân thăm hỏi tin tức."

"Được."

Hai người tìm đến nhà phát ánh sáng gần bọn họ nhất, gõ cửa.

Một lát sau, cửa gỗ cũ kỹ phát tiếng tiếng, mở ra một đạo kẽ hở không lớn.

Sau cửa là một phụ nhân mặt mũi thon gầy, sắc mặt của nàng ta trắng giống như trong suốt, cảnh giác nhìn hai người bên ngoài nhà: "Các ngươi là ai?"

Ngu Tri Dao lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Xin chào tỷ tỷ, chúng ta là người tha hương bên ngoài muốn trở về cố hương, đoạn đường này cũng không có khách điếm, đi ngang qua thôn Đồ Long, không biết có thể cho ta và đồng bạn của mình tá túc một đêm ở chỗ này không?"

Rõ ràng trong mắt nữ nhân kia có chút hoảng hốt: "Cái gì... Thôn Đồ Long?"

Đúng vào lúc này, bên trong nhà truyền đến từng trận tiếng trẻ con khóc, phá vỡ yên tĩnh ban đêm.

Nữ nhân kia kịp phản ứng, vội vàng nói một câu "Không tiện" sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn nhau.

Phản ứng mới vừa rồi của nữ nhân kia, rõ ràng cho thấy rất xa lạ đối với ba chữ thôn Đồ Long này.

Người trong thôn Đồ Long lại không biết thôn Đồ Long?

"Hình như chúng ta đi vào nơi không được bình thường rồi." Ngu Tri Dao buồn ngủ ngáp một cái: "Thôi, trước tiên vẫn nên tìm chỗ nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi tốt, mới có tinh thần nghĩ cách đi ra ngoài."

Vì vậy, hai người lại đi đến nhà có phát sáng thứ hai.

Lần này mở cửa là một lão thái thái một đầu tóc bạch kim được chải gọn gàng, bà lão trực tiếp nhận nhầm hai người thành con trai con dâu, nhào vào lòng Lạc Vân Dã bắt đầu khóc.