Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 40

Hắn rất chân tình thật ý, ánh mắt thì cực kỳ chân thành, nhìn vào cặp mắt đẹp thuần túy kia, Ngu Tri Dao có chút chột dạ.

Chẳng qua mặt nàng rất bình tình, thậm chí còn lộ ra vẻ cảm động nói: "Tiểu Vân công tiwr, ngươi là người tốt."

Lạc Vân Dã hơi nghẹn lời, cũng có chút chột dạ vì lừa gạt tiểu cô nương.

Sau một trận thăm dò lẫn nhau, hai người đều cảm thấy thuật dịch dung của đối phương là lấy được từ môn phái nhỏ.

Dù sao bài viết kia không được phổ biến.

Ngu Tri Dao hơi liếc nhìn xấp phù màu vàng treo bên hông của hắn, a một tiếng: "Tiểu Vân, ngươi là Phù tu, vì sao lại đi đổi thi thể yêu thú đổi bạc? Bán phù triện không phải dễ dàng hơn sao?"

Lúc này vẻ lo lắng của Lạc Vân Dã là thật, hắn thở dài nói: "Tiểu Ngư cô nương, ngươi không biết, phù triện của ta chỉ có ta mới có thể sử dụng, người ngoài dùng mười tấm cũng không nhất định có thể sáng được một tấm. Nếu không phải như vậy, sao ta có thể rơi vào tình cảnh này được?"

Hắn vỗ vỗ túi trữ vật treo thặt chặt bên hông, nói: "Ngay cả nhẫn trữ vật cũng không mua nổi."

Nhẫn trữ vật và túi trữ vật cơ bản nhất đều có kích thước hai mươi mét, nhưng nhẫn trữ vật thuận tiện mang theo không dễ bị mất, cho nên cần một trăm linh thạch hạ phẩm.

Mà túi trữ vật thì chỉ cần năm mươi linh thạch hạ phẩm.

Lúc này Ngu Tri Dao cũng cảm thấy hắn thật thảm.

Phù tu là ngành kiếm được nhiều tiền, nhưng hắn ngay cả nhẫn trữ vật bình thường nhất cũng không mua nổi.

Phù triện mình làm ra người khác cũng không dùng được.

Tương đương với chuyện ôm bảo bối nhưng làm thế nào cũng không bán được, thảm!

Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái nhẫn trữ vật cơ bản nhất, đưa tới: "Cái này là trên đường đến trấn Thanh Châu ta nhặt được, coi như quà chúng ta trở thành đồng bạn đi."

Nói là quà ra mắt, Lạc Vân Dã cũng không từ chối. Hắn lục trên người mình một vòng, quả thật không có thứ tốt gì, chỉ có thể kéo xuống một phù trừ tà, sau khi đưa linh khí vào, dán vào trên túi thơm của Ngu Tri Dao.

Trong nháy mắt trên phù triện hiện lên phù ấn màu vàng rồi biến mất, Ngu Tri Dao có trực giác phù triện này không bình thường, vui mừng vỗ túi thơm: "Cảm ơn Tiểu Vân."

Lạc Vân Dã thấy vẻ mặt vui mừng giống như chưa từng thấy phù triện, lại xe liên tiếp ba tấm phù trừ tà, cho Ngu Tri Dao tùy tiện chơi.

Hai người tặng lễ vật cho nhau, sau đó lại nói một chút chuyện về hành trình đi về phía Đông, càng hài lòng với lẫn nhau hơn.

Đồng bạn trời định ăn nhịp với nhau, bắt đầu đồng hành ba ngày đi chơi trong trấn Thanh Châu.

Hai ngày cuối tháng, hai người gần như đi khắp các nơi của trấn Thanh Châu ăn ăn uống uống, cháo xanh và quả trám ướp lạnh là món ăn cần thiết mỗi ngày, cơm tối thì sẽ đi đến tửu lầu nổi tiếng ăn.

Hai người ăn nhịp đến mức ngay cả làm việc và nghỉ ngơi cũng giống nhau.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều cảm thấy đối phương có vận khí vô cùng tốt, còn nhận định đối phương là đồng bạn tâm hồn của mình.

Một ngày cuối cùng của tháng này, chạng vạng tối, Ngu Tri Dao mặc một chiếc váy đỏ xinh đẹp, tóc được buộc bởi một sợi dây màu đỏ, trên cột tóc còn có treo một quả cầu lông nhung màu trắng.

Ngu Tri Dao cảm thấy mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp, mới có thể làm cho tâm trạng càng vui vẻ.

Suy nghĩ này đã được nàng áp dụng hơn mười năm, hiệu quả rất tốt.