Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 36

Không biết từ lúc nào, hai người lặng lẽ nhìn nhau một cái.

Sắp đến lần công bố tháng thứ hai của Thiên Bảng, vì né tránh đuổi gϊếŧ của Vân Phù phái/ Vân Kiếm phái, không bằng tìm một đồng bạn đánh lừa dư luận?

Không lấy được Cổ Phù bút trong dự tính, sắc mặt thanh niên cầm phù bút màu tìm rất khó coi.

Sáu người cùng vây quanh cũng trố mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng khó coi. Thiếu niên bên trong có tính khí không tốt còn phỉ nhổ một tiếng xuống dưới đất: "Phi! Người nào vậy chứ! Mới vừa rồi ta còn tường gã cầu xin tha thứ là cố ý ngụy trang, đợi chúng ta thả lỏng sẽ xuất ra sát chiêu, không nghĩ đến là thật! Còn giả mạo tu sĩ Thiên Bảng, bệnh thần kinh đi, phi! Lãng phí thời gian của chúng ta!"

Mấy sạp hàng và người đi đường né tránh nguy hiểm thấy đấu pháp của các tu sĩ đã kết thúc, lúc này mới nơm nớp lo sợ đi ra.

Có người nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi là tên mê cờ bạc Thái gia đi, nghe nói thua sạch tất cả tài sản, còn muốn bán thê tử của mình cho Di Xuân lầu nữa!"

"A?" Người đi đường kinh ngạc: "Vậy thê tử của gã coi như tránh thoát được một kiếp rồi!"

Người bán kẹo bánh lắc đầu nói: "Đây là người thứ ba ta thấy giả mạo tu sĩ Thiên Bảng trong tháng này rồi. Hai người trước lúc mới vừa bắt đầu cũng mượn tên ăn uống miễn phí một trận, sau đó bị những đạo trưởng khác đến nơi này vạch trần. Nhưng tên mê cờ bạc Thái gia này lại xui xẻo hơn, lần đầu tiên giả mạo, đã rơi vào kết cuộc không tốt, hài cốt không còn."

Ngu Tri Dao nghe cũng không ngừng hô to giỏi lắm trong lòng.

Giả mạo tên tuổi của tu sĩ Thiên Bảng miễn phí ăn uống?

Đây thật đúng là hưởng thụ đến mất mạng.

Bên kia đường phố bảy tu sĩ tất nhiên cũng nghe được tiếng nói nhỏ của những người này, sắc mặc ngày càng khó coi.

Thanh niên cầm đầu thu hồi phù bút màu tím, nháy mắt với sáu người còn lại, đoàn người vội vàng thu hồi vũi khí, nhanh chóng rời đi.

Ngu Tri Dao ăn xong bánh táo, vỗ vụn bánh dính trên tay. Nghĩ lại ý định mới vừa rồi, lập tức chủ động bắt chuyện với Lạc Vân Dã: "Công tử, ta muốn đi Linh Lung các, cùng nhau?"

"Thật khéo, ta cũng đi Linh Lung các." Lạc Vân Dã cũng có suy nghĩ như vậy.

Ngu Tri Dao không biết lời này của hắn là thật hay giả, chỉ thản nhiên gật đầu: "Vậy đi thôi."

Hai người lần lượt đi vào Linh Lung các, không đi lên phòng bao trên lầu, chỉ ở trong đại sảnh lầu một tùy tiện tìm chỗ ngồi trống ngồi đối diện nhau.

Ngu Tri Dao đè lại góc váy lộn xộn, Lạc Vân Dã đã cực nhanh nói tên một ít món ăn.

Tiểu nhị nghe được cười nói: "Vị công tử này thật quen thuộc Linh Lung các của chúng ta nha! Gọi đều là mọi ăn đặc sắc của tiệm."

Ngu Tri Dao: "..." Xem ra lời kia là thật.

Nàng cũng đã thành thói quen với chuyện trùng hợp này rồi.

Lạc Vân Dã có lòng kéo gần quan hệ của hai ngươi, nói: "Ta gọi xong rồi, đến lượt ngươi. Hôm nay thịt bò Tiểu Ngư cô nương tặng ta có mùi vị không tệ, bữa cơm này để cho ta mời đi."

Ngu Tri Dao cũng có tư tâm lập tức nhanh trí nói: "Vậy ngày mai ta mời công tử."

Lạc Vân Dã cũng không từ chối.

Ngu Tri Dao nhìn bảng gỗ món ăn treo trên tường gọi liên tiếp mấy món, trong đó còn có bánh ngọt mới ra của Linh Lung các.

Từng món thức ăn được bưng lên.

Hai người là lần đầu tiên ăn chung, nhưng lại vô cùng hợp nhịp. Ăn ăn uống uống, không dừng lại được, hoàn toàn chính là trạng thái hưởng thụ đồ ăn ngon.