Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

Chương 17

Ngu Tri Dao nằm nhìn bộ dạng tức chết của bọn họ nhưng lại không làm gì được mình, cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn ăn thêm hai miếng bánh thanh đoàn nhân hạt sen mới ra của Linh Thiện đường.

Quả thật không có bất kỳ kiếm tu nào có thể chống lại được sức cám dỗ của bán thần khí Thần Hỏa kiếm, thậm chí ngay cả đồng môn ở Vân Kiếm Phong, cũng chạy đến muốn khiêu chiến với Ngu Tri Dao.

Đứa bé quét rác canh cửa cầm cái chổi, bộ dạng chuẩn bị xong, hô to một tiếng: "Đại sư tỷ, ngươi dám đánh với ta một trận không?"

Ngu Tri Dao: "..."

Nàng nhìn lướt qua đứa bé quét rác Luyện khí sơ kỳ, thì ra ở trong mắt người Vân kiếm phái, nàng đã trở nên phế như vậy rồi?

"Không dám." Nàng bỏ một miếng bánh vào miệng, "Nếu ngươi dám động thủ thì đi đến đáy vực cơn lốc đi."

Đứa bé quét rác: “..." Vô sỉ!

Đứa bé quét rác đỏ cả mặt, là bị Ngu Tri Dao làm cho tức giận, cũng sắp khóc rồi, cuối cùng chỉ có thể ướt hốc mắt, kéo cái chổi tức giận rời đi.

Dưới sự theo dõi của chúng đệ tử, Ngu Tri Dao không cảm thấy xấu hổ, còn chậm rã cầm trà xanh trăm năm ở một bên, nheo mắt vui vẻ uống.

Không thể không nói, đắt tiền đúng là có đạo lý của nó.

Lệnh bài Vân Kiếm phong dùng thật tốt.

Nếu không phải áo choàng ngụy trang bị rớt, Ngu Tri Dao cảm thấy dưỡng lão ở Vân Kiếm phái chính là lựa chọn tốt.

Ở bên này Ngu Tri Dao không ngừng bị các đệ tử thậm chí đứa bé quét rác khiêu chiến, bên kia Minh Lê cũng không ngừng bị Chưởng môn Sở Lan, cùng với hai vị phong chủ tạo áp lực.

Hai vị phong chủ nhiều lần viếng thăng, ân cần khuyên y.

Mộc Sênh nói: "Minh Lê, Tri Dao thật sự không phải là tu sĩ đệ nhất Thiên Bảng sao? Chưởng môn sư huynh đã hỏi thăm bằng hữu trong đại tông môn, bên trong đại tông môn quả thật không có tu sĩ nào trùng tên trùng họ với Tri Dao cả."

Nàng ta than thở nói: "Từ lúc Ngu Tri Dao còn nhỏ chúng ta đã quá biết thiên phú tu luyện của con bé. Ta biết ngươi là muốn che chở cho con bé, không muốn con bé bại lộ trước mặt mọi người, lo lắng con bé sẽ nguy hiểm tính mạng, sợ bị người gϊếŧ đoạt bảo. Nhưng nếu như ngươi vẫn luôn giấu diếm không nói ra, đợi đến ngày Thiên Bảng hoàn toàn bại lộ Tri Dao, sao Vân kiếm phái chúng ta có thể bảo vệ được con bé?"

"Đúng vậy Minh Lê." Lục Chu Quy đi tới trước, bắt đầu đánh bài tình cảm: "Chỉ khi Vân Kiếm phái xát định, sớm làm chuẩn bị, mới có thể ở Vân giới bảo vệ được Tri Dao. Vân Kiếm phải là bên không hy vọng Tri Dao xảy ra chuyện nhất, môn phái vĩnh viễn là nhà của các đệ tử.”

Trên mặt Minh Lê lộ ra nụ cười khổ, nhưng trong lòng lại không dao động chút nào, lắc đầu nói: "Mộc Sênh, Chi Quy, Tri Dao thật sự không phải là tu sĩ trên Thiên Bảng kia! Nếu nó là tu sĩ trên Thiên Bảng, tất nhiên ta sẽ báo cho tông môn biết, có Vân Kiếm phái hợp lực bảo vệ con bé, Tri Dao cũng có thể an toàn ba năm sau tiến vào Tiên cung."

Nhắc đến Tiên cung, sắc mặt của Mộc Sênh và Lục Chi Quy hơi có chút mất tự nhiên.

Ngàn năm trước khi bọn họ không vào được Vân Sinh tiên cảnh, nhưng Chưởng môn Sở Lan lại may mắn nào trong một trăm người đi vào, bọn họ cũng nghe Sở Lan nhắc đến Vân Sinh tiên cảnh này.

Vân Sinh tiên cảnh là ba ngàn năm trước là một vị tu sĩ tên Vân Sinh sau khi phi thăng đã để lại cho hậu nhân lịch luyện, nghe nói Tịch Diệt kiếm món thần khí duy nhất của Vân Sinh cũng cất giấu bên trong đó.

Nhưng Tiên cung bên trong Vân Sinh tiên cảnh giống như ảo cảnh vậy, nhìn thì gần ngay trước mắt, nhưng muốn đi về phía Tiên cung mặc kệ đi như thế nào, cũng không thể vào được Tiên cung.

Lúc ấy trăm người đi vào cũng chỉ có thể đi ở bên ngoài Tiên cung, tranh đoạt chém gϊếŧ lẫn nhau, không có một ai đi vào được tòa Tiên cung thần bí kia.

Mà chỉ là vòng ngoài của Tiên cung, cũng đã để cho người ta tìm được không ít pháp bảo tiên khí, còn có rất nhiều linh đan thất phẩm bát phẩm, thậm chí là hai viên linh đan Cửu phẩm hiếm thấy.

Có thể tưởng tượng được bên trong Tiên cung, sẽ có bao nhiêu bảo vật làm cho tu sĩ điên cuồng, có lẽ thần khí Tịch Diệt kiếm duy nhất cũng được giấu bên trong.