Phó Dương nhìn chăm chú, khi Tuyết Úc đi qua, vẻ mặt hắn có chút kỳ quái.
Tuyết Úc không thấy được, cậu trở lại phòng khách, đem bình nước ấm để ở trên bàn, lại đi về phòng thay một chiếc quần dài hơn.
Mới vừa đi ra, ngoài cửa liền vang lên tiếng cùm cụp, Tạ Thanh Vân đã trở lại.
Khuôn mặt hắn lãnh đạm, đôi môi trắng bệch, bả vai còn rơi xuống một ít tuyết.
“Là đi bộ về sao?”
Người đàn ông nghe tiếng, nhìn qua, cùng tiểu thiếu gia trắng đến loá mắt đang ngồi trên sô pha bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Tuyết Úc không cảm xúc, giọng nói bình tĩnh không chút phập phồng, nhưng cảnh tượng lúc này, cộng với câu hỏi khi nãy của thiếu niên, quả thực như là bạn gái nhỏ đang chất vấn bạn trai của mình vậy.
Tạ Thanh Vân mím môi, khàn khàn nói: “Đúng vậy.”
Tuyết Úc đang thể hiện tính cách ác độc của nguyên chủ rất tốt, biết cách làm thế nào để người ta ghét mình: “Lần sau còn dám quên lời nói của tôi, nhà này cậu không cần về nữa, muốn ngủ ngoài đường hay là hầm xe gì thì tùy cậu, chỉ cần đừng cho tôi thấy cậu là được, hiểu không?”
Kiêu căng lại ngang ngược, không nói lý một chút nào.
Tạ Thanh Vân cắn răng, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, nhìn chằm chằm Tuyết Úc không chớp mắt.
Tuyết Úc đã quen với vẻ mặt căm thù đến tận xương tuỷ này của đối phương, bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Có hiểu không?”
Tạ Thanh Vân hơi nhíu mày, “…… Hiểu rồi.”
“Còn dám sao?”
“Không dám.”
Tuyết Úc bị bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của đối phương lấy lòng, không làm khó dễ hắn nữa, uống một ngụm nước ấm sau đó đứng dậy đi về phía tủ bếp.
Trong tủ có các loại thức ăn nhanh mà nguyên chủ để sẵn, Tuyết Úc muốn nấu mì ăn, dạ dày nhỏ này yêu cầu không cao, chỉ cần no là được, ở trong mắt cậu một tô mì nóng hổi cùng bò bít tết cũng không khác nhau là mấy.
Trong đầu thiếu niên toàn là mì, không hề nhận ra, khi Tạ Thanh Vân thấy cậu đi đến tủ bếp, ngẩn ra một chút.
Phó Dương cũng ngậm thuốc lá, suy tư mà nhìn lại đây.
Tuyết Úc đỡ lấy quầy bếp, nhón chân, duỗi tay đi lấy mì gói, phần eo theo động tác đó mà nhếch lên, lộ ra da thịt trắng nõn.
Mì gói để ở sâu bên trong, khi đang cố lấy Tuyết Úc không cẩn thận đυ.ng vào cạnh bàn, vòng eo mẫn cảm run một chút, làm cho hai người đàn ông trong phòng nhìn không rời mắt.
Thật vất vả mới lấy được, Tuyết Úc thu hồi tay, lại cọ phải cái gì, bỗng nhiên cảm giác được một cơn đau đớn.
Cậu kêu ra tiếng, làm Tạ Thanh Vân theo bản năng mà nhăn mày.
Lại làm sao vậy?
Chỉ thấy Tuyết Úc sắc mặt trắng bệch, đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
Tạ Thanh Vân nheo mắt, sợ Tuyết Úc té ngã, thân thể nhanh hơn não, chạy nhanh đến, ôm lấy eo Tuyết Úc.
Nếu có thể, hắn tuyệt đối không muốn đυ.ng vào người Bùi Tuyết Úc.
Nhưng để đối phương té ngã, mấy ngày tiếp theo của hắn sẽ gà bay chó sủa, không được sống yên ổn a.