Thúy Hoa thút tha thút thít nức nở: “Khi em đi tiểu thì ở chỗ đó nó bị chảy máu.”
Trần Bưu cứng đờ, nhìn Thúy Hoa: “Lúc trước em có bị chảy máu như vậy không?”
Thúy Hoa lắc đầu: “Chưa từng có, chẳng lẽ vốn dĩ nên chảy máu sao?”
Trần Bưu thở thào, biết được cô chỉ là tới tuổi dậy thì, may mắn trước đó anh chưa đυ.ng vào cô, nếu không.
sẽ làm cô bị thương mất.
Trần Bưu đi tìm Lưu Thục Cầm, xin bà một cái đồ quấn đeo lúc tới kinh nguyệt cho Thúy Hoa. Thúy Hoa sẽ không biết dùng, Trần Bưu nhìn một lát, chỉ có thể tự ra tay.
Chỉnh sửa lại cho tốt, Trần Bưu tức giận vỗ mông nhỏ, Thúy Hoa bĩu môi không nói lời nào, Trần Bưu mở miệng: “Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Trần Bưu nhớ rõ lúc mấy người chị dâu trong nhà mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt đều ồn ào kêu đau.
Thúy Hoa lắc đầu: “Không có.”
Trần Bưu gật đầu: “Em đi trải chăn nệm, anh đi nấu nước nóng.”
Thúy Hoa nghe lời, Trần Bưu tiến vào phòng thấy trên giường đất có hai cái ổ chăn, mặt nghệch ra.
Trần Bưu nhìn Thúy Hoa không nói lời nào, dù sao cô cũng đang trong kỳ kinh nguyệt, ngủ cùng nhau ngược lại mới là tra tấn anh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống, Trần Bưu ngủ không được, Thúy Hoa cũng vậy, Trần Bưu nhịn không được sờ soạng người cô, xốc chăn cô lên chui vào.
Mấy năm nay cô đã có thói quen ngủ một mình, bên cạnh thình lình có thêm người làm cô cảm thấy không thoải mái.
Trần Bưu giở trò với cô một phen, Thúy Hoa mệt nhọc, đẩy anh ra ngoài.
“Em không thích hai người ngủ cùng một ổ chăn.”
Trần Bưu cứng đờ, niệm tình cô đang tới kinh nên bỏ qua, trước khi ngủ chỉ có một mình cô, khi tỉnh ngủ, trong chăn lại có thêm một người.
“Sao anh chui vào chăn của em? Hèn gì cả một đêm em ngủ lại mệt mỏi như vậy!”
Trần Bưu nhìn cô: “Chúng ta là vợ chồng, về sau đều phải ngủ cùng nhau.”
Sư phụ cũng không nói với cô phải đắp chung chăn ngủ cùng với người khác nha?
Hay là sư phụ quên nói?
Thúy Hoa cũng không rõ, chớp chớp mắt: “Là vợ chồng đều phải ngủ cùng một chăn sao?”
Trần Bưu gật đầu, cô lại nói: “Hình như không phải đâu? Em thấy ba mẹ anh là tách ra ngủ mà.”
Trần Đại Sơn và Lưu Thục Cầm đã một bó tuổi rồi, tách ra ngủ là chuyện bình thường.
Trần Bưu hết chỗ nói, vốn định cùng cô giải thích một phen, ngẫm lại đột nhiên ngậm miệng.
Thúy Hoa nói: “Về sau chúng ta cũng từng người ngủ có được không?”
Được cái rắm!!
Trần Bưu im lặng, không đáp ứng cũng không phản đối, ngồi dậy mặc quần áo.
Cơm sáng hai người cùng nhau làm, Trần Bưu đột nhiên phát hiện, lượng cơm ăn của vợ mình có chút kinh người.
Một nồi cháo nhỏ đủ cho hai người ăn, mười cái màn thầu, anh chỉ ăn hai cái màn thầu và một nửa chén cháo, còn lại đều được Thúy Hoa ăn sạch.
Trần Bưu chưa nói cái gì, khi tới cơm trưa, lượng cơm ăn của cô khiến anh sợ ngây người. Chưa tính tới đồ ăn, cô đã ăn sáu bảy chén cơm.
Sức ăn này?
Thực sự dọa anh sợ hãi rồi.
Ăn cơm xong, Trần Bưu dọn dẹp sau vườn, tính hốt rác rưới, nhổ hết cỏ để trồng cải trắng khoai tây gì đó, mùa thu còn có thể tiết kiệm một ít tiền đồ ăn.
Dùng bao tải đựng rác, Thúy Hoa nhìn thấy, một tay nhấc bao tải lên, Trần Bưu định bảo cô đặt xuống nó rất nặng, kết quả Thúy Hoa xách hai bao đựng rác đi ngang qua trước người anh.
Một bao tải đựng mấy thứ linh tinh không hề nhẹ, ít nhất cũng 50 60 cân.
Thúy Hoa ném hai bao đồ xong, cầm bao không trở về, hai vòng đi về cũng chưa tới ba phút.
Lúc trước trong lòng cười nở hoa, hiện tại Trần Bưu dần dần cười không nổi, sức lực của vợ mình vô cùng lớn, một bữa cơm có thể ăn ba bữa của anh, anh còn không nghĩ biện pháp kiếm tiền, hai vợ chồng sợ là sẽ đói chết.
Nhìn cô chăm chú làm việc, Trần Bưu bình tính suy tính, tiếp tục làm việc.
Trước kia thấy dáng người cô nhỏ gầy, không nỡ để cô làm việc, hiện giờ xem ra bản thân suy nghĩ nhiều.
——
Vở kịch nhỏ
Trần Bưu: Anh có cảm giác bị lừa gạt.
Thúy Hoa: Em nào có lừa gạt anh? Là anh hỏi không kỹ thôi.