Tổng Tài Cực Phẩm Si Mê Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 1: Buổi phỏng vấn kì lạ

Tác giả: Lam Vũ Nguyệt

- Cô biết đấy, lí lịch hoàn mĩ không có nghĩa là cô đủ kinh nghiệm, nhất là khi cô muốn làm trợ lí của tổng tài của chúng tôi.

Người phụ nữ đeo kính dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với Lam Vũ Nguyệt.

Không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống, cô cảm giác có khí lạnh vờn quanh người mình, thế nhưng bây giờ là mùa hè mà, chẳng lẽ điều hòa bị hỏng rồi?

Thấy khuôn mặt của Lam Vũ Nguyệt chỉ lộ ra vẻ hơi kinh ngạc rồi lại bình tĩnh như thường, mấy người ngồi phía trước liền có chút hài lòng.

Tâm lí vững vàng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng nóng bỏng, chỉ là thứ quan trọng nhất lại không kiểm tra được.

Để giấy tờ lên bàn, đôi mắt xoáy sâu vào Lam Vũ Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng như mê hoặc:

- Hãy vào phòng trong với chúng tôi một chút, nếu qua, cô có thể vào làm từ ngày mai.

Lam Vũ Nguyệt đứng lên, con ngươi ảm đạm vô thần, giống như bị thôi miên:

- Vâng.

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Giọng nói nhàn nhạt không cảm xúc của người đàn ông vang lên:

- Không cần thử nữa, chọn cô ta.

"Bộp"

Lam Vũ Nguyệt ngồi bùm xuống ghế, đầu óc minh mẫn trở lại, cả người cô như bị trút hết sức lực, mệt mỏi và uể oải không chịu được.

Cảm giác sợ hãi nổi lên trong lòng, cô không biết vừa nãy là có chuyện gì xảy ra, giống như một sức mạnh siêu nhiên nào đó đã điều khiển cô vậy.

Giác quan thứ sáu thôi thúc cô chạy nhanh khỏi nơi này, không cần trở lại.

- Vâng thưa boss.

Bốn người bên tuyển dụng cung kính cúi gập người.

Lam Vũ Nguyệt xoay người lại, mắt cô trợn tròn, tất cả đều là sự không thể tin tưởng.

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ đến hít thở không thông, mọi đường nét đều tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật; mắt thì hẹp dài thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng như máu. Đáng kinh ngạc hơn là, làn da anh ta trắng đến phát sáng, Lam Vũ Nguyệt cảm giác anh ta như người vôi vậy, trắng bệch không chút sức sống.

Mắt đào hoa liếc nhìn cô một cái, đôi chân dài miên man liền sải bước ra ngoài.

"Cạch"

Cửa tự động đóng lại, căn phòng lại im ắng như lúc đầu.

Người phụ nữ đưa giấy thông báo cho cô:

- Ngày mai nhớ đến đúng giờ, trợ lí cũ sẽ cố gắng dạy bảo cô những gì cần thiết, tốt nhất là nhớ tất cả đi...

Ghé gần vào vành tai Lam Vũ Nguyệt, môi đẹp khẽ nhếch lên, giọng nói như đang trêu đùa:

- Nếu không, cô sẽ phải chết.

Lam Vũ Nguyệt đứng phỗng ra đấy, sự rùng mình lan tỏa khắp cơ thể, đôi chân run lẩy bẩy suýt ngã.

Chuyện gì vậy? Sự hoảng loạn từ sâu trong tâm hồn này là sao? Mấy người đẹp như búp bê này là gì vậy? Tập đoàn này nhất định có vấn đề.

Thế nhưng, lúc này cô rất cần tiền, ba mẹ cô đang nằm im chờ cô ở bệnh viện.

Công ty trước đấy đã cho tên cô vào sổ đen, ngoại trừ tập đoàn Thịnh Thế, sẽ không có một nơi nào trong thành phố này dám muốn cô cả.

Vì tiền, dù như thế nào cũng phải trấn định, không cần sợ hãi, Vũ Nguyệt, sẽ không có chuyện gì cả, nếu bị làm sao thì còn có cảnh sát cơ mà...

Bình tĩnh nào!

Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười gượng gạo:

- Được ạ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Cúi đầu chào, Lam Vũ Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài.

Cô cố tình không đóng cửa, và đúng như dự đoán, cửa không hề tự đóng lại được.

Vậy thì tại sao?

Người đàn ông vừa nãy chính là boss sao? Cô sẽ phải làm trợ lí cho anh ta?

- Đừng quên đóng cửa.

- Vâng, tôi xin lỗi.

Cầm lấy then cửa, Lam Vũ Nguyệt nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ở trong phòng, bốn người kia nhìn nhau, người đàn ông trung niên mê mang nói:

- Boss thật sự vừa ý cô nhóc này sao? Từ trước đến giờ chưa từng có chuyện này xảy ra.

Boss của bọn họ là ai cơ chứ?

Luôn không ưng bất luận kẻ nào, những "thứ" trước đây đã thơm ngọt như thế rồi, nhưng Ngài ấy vẫn nhăn mày, biểu lộ sự tạm chấp nhận chứ không phải hài lòng.

Chẳng lẽ cô bé này...

- Chuyện của boss không phải việc chúng ta có thể xen vào. Nên nhớ, chúng ta chỉ là "thần tử", làm cho Ngài ấy tức giận, cậu đừng mong sống sót trên đời này.

Lạnh lẽo nói xong một tràng dài, người phụ nữ cộp cộp đi xa, để lại ba người vẻ mặt trắng bệch.