Trán Triệu Tế hơi giật giật, sau khi nhận ra lập tức mắng nhi tử, “Còn thất thần làm gì, Tam muội muội nhớ ra con, mà con chỉ biết đứng dó, còn không mau đi lên xem muội muội con có chuyện gì không!”
Đại phu nhân cũng tỉnh táo lại, vội tiến lên đỡ lấy Vương thị không thành tiếng: “Đệ muội, đây là chuyện tốt a, lúc trước ta còn sợ Tam Nương không nhớ ai, xem bộ dáng này, nàng đang chuyển biến tốt, đã có thể nhớ kỹ ca ca nàng, kế tiếp có thể nhớ ra đệ muội nữa.”
Vương thị ôm chặt lấy Triệu Hàm Chương, khóc ròng nói: “Nếu nó nhớ lại chuyện trước kia mà phải bị hành hạ khó chịu như vậy, ta tình nguyện nàng vĩnh viễn nhớ không nổi.”
Lừa quỷ a, Tam Nương nhớ lại đâu vì bộ dáng của Triệu đại lang, rõ ràng bởi vì trước kia Triệu đại lang khi dễ qua nàng.
Tuy rằng nàng không nhớ rõ Triệu đại lang khi dễ quá Tam Nương như thế nào, nhưng Tam Nương nói có, chính là có.
Tam Nương lại không phải thật sự mất trí nhớ.
Không sai, Vương thị cũng không cảm thấy nữ nhi mất trí nhớ, dù sao nàng có thể nhớ rõ bà cùng Nhị Lang, cũng nhận ra Thính Hà cùng Thanh cô cô, chỉ là phản ứng so trước kia chậm một chút.
Nhưng nàng bị ngã đập đầu, gãy chân, thương tâm thống khổ thì chuyện phản ứng chậm là bình thường.
Mất trí nhớ có thể làm giả, nôn mửa cùng sắc mặt trắng bệch thì không thể, Vương thị vuốt tóc Triệu Hàm Chương, đau lòng từng giọt nước mắt chảy xuống: “Con ơi, nương chỉ mong con cùng Nhị Lang bình bình an an, khỏe mạnh hành phúc liền tốt, còn lại, nương không ép buộc các con làm gì cả.”
Mặc dù trong lòng Vương thị không biết nữ nhi tính toán điều gì, nhưng nàng giả vờ bất tỉnh rồi chỉ vào Triệu Dịch nói một câu, rõ ràng là bày tỏ sự bất mãn với nhị phòng.
Nếu nói về bất mãn, Vương thị sớm đã tích tụ một bụng khó chịu, chỉ là vẫn luôn ngại cha chồng không dám phát tác, hơn nữa trước đây nữ nhi luôn khuyên bảo bà, bà hết lần này đến khác đều nhẫn nhịn.
Lúc này, bởi vì nhị phòng khuyến khích Nhị Lang ra khỏi thành, làm hại đôi nhi nữ của bà thiếu chút nữa chết, bà sớm hận tận xương tủy bọn họ.
Nhưng vì cha chồng không thay đổi ý định ban đầu, vẫn muốn đem tước vị truyền cho nhị phòng, tương lai đại phòng bọn họ đều phải trông cậy vào nhị, lúc này mới cố nhẫn nhịn khó chịu trong lòng.
Lần này liền nữ nhi đều phản kháng, Vương thị liền không kìm nén được oán hận trong lòng, trực tiếp xoay người tóm chặt lấy Triệu Dịch bị Triệu Tế đẩy đi lên.
“Đại Lang, Tam muội muội còn nhỏ hơn con một tuổi, nếu nàng làm sai chuyện gì, nói cho thím biết, thím liền phạt nó, còn không cháu đừng dọa con bé.” Vương thị khóc ròng nói: “Tương lai cả nhà đều là của con, cô nhi quả phụ chúng ta chỉ cầu một chén canh uống, có thể bình an sống qua ngày, quyết không tranh dành tước vị với con.”