Triệu Hàm Chương nhận chén thuốc từ nha hoàn một hơi uống cạn sạch, ngậm một viên mứt hoa quả trong miệng, đưa chén thuốc cho nha hoàn, hỏi: “Ngươi có nghe nói có người nào cũng bị thương rồi mất trí nhớ giống ta không?”
Nha hoàn Thính Hà lắc đầu, “Dạ Tam Nương, nô tỳ chưa từng nghe nói qua.”
“Tin tức về ta bị thương rồi mất trí nhớ đã truyền đi chưa?”
Thính Hà có chút buồn bã nhìn nàng, “Đã theo Tam Nương phân phó, tin tức đã được truyền ra bên ngoài, nhưng…… Bọn họ không quá tin tưởng.”
Triệu Hàm Chương mặc kệ bọn họ tin hay không, nàng chỉ muốn giáo sư Phó biết rằng Triệu gia có cô nương bị mất trí nhớ.
Không biết giáo sư Phó có gặp vận khí tốt hay không, liệu hắn có còn …… lơ lửng, hay giống nàng mượn xác hoàn hồn.
Đúng vậy, nàng mượn xác hoàn hồn, mười ngày sau tỉnh lại, nàng đã thử rất nhiều cách khác nhau để xác minh rằng cô đã bám vào cô bé lớn lên giống nàng.
Cô bé cũng họ Triệu, là con thứ ba trong nhà, tên gọi Tam Nương, năm nay mới mười bốn tuổi.
Quá nhỏ, nàng không có mặt mũi chiếm thân thể của cô bé, vì vậy ban đêm thường thường kêu gọi cô bé, muốn cô bé trở về tiếp tục cuộc sống của chính mình.
Nàng đã sống ít nhất 28 năm, chịu đựng bao gian khổ, cũng hưởng không ít phúc khí, tuy rằng chết trẻ, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn, hậu quả tự nhiên nàng phải chịu, không thể tới một thế giới khác để chiếm thân thể người khác.
Nhân quả quá lớn, Triệu Hàm Chương nhận không nổi.
Đáng tiếc, mặc kệ nàng kêu gọi như thế nào, đứa nhỏ không xuất hiện, trong thân thể trống rỗng, không có một tia hồn phách.
Triệu Hàm Chương chỉ có chuyển sự chú ý của mình sang giáo sư Phó.
Tuy rằng ngày đó chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng nàng có thể thấy được, người gọi nàng là người đàn ông mặc Âu phục, chắc chắn là giáo sư Phó gặp tai nạn ngoài ý muốn với nàng.
Thật đẹp trai a, chẳng trách bọn học sinh luôn lén xì xào bàn tán về vẻ đẹp trai của hắn.
Không biết vận khí hắn có tốt hay không, nếu giống nàng bám vào cơ thể, không biết có thân phận gì, có thể nghe được tin tức mà nàng thả ra và tìm tới nàng hay không.
Nếu không nhập vào cơ thể người, bây giờ nàng là người, sao có thể nhìn thấy hắn được?
Triệu Hàm Chương buồn sầu lo lắng cả một ngày trời, Thính Hà cất chén thuốc liền trở về: “Tam Nương, Nhị Nương cùng Tứ Nương ở bên ngoài muốn gặp người.”
“Không gặp.” Triệu Hàm Chương không ngẩng đầu liền từ chối: “Nói với họ, ta thấy các nàng liền đau đầu.”
Thính Hà trầm mặc một lúc, sau đó uốn gối đồng ý rồi lui về phía sau đi ra ngoài.
Triệu Hàm Chương nằm ở trên giường thở một hơi dài, tuy rằng nàng không phải nguyên chủ, nhưng ký ức vẫn còn sót lại trong cơ thể này, cho nên cũng không tính là mất trí nhớ.