Nhìn cô gái nhỏ ngủ say, Tô Mộc rơi vào trầm mặc.
Hơn nữa hắn cũng thật sự rất tò mò, rõ ràng hắn đã tới nơi này gần một năm, nhưng chưa từng có một khắc nào khẩn trương giống như bây giờ.
Thật giống như hắn cuối cùng đã tìm được chiếc xương sườn thiếu hụt kia, cũng không phải là Dung Khanh không hấp dẫn hắn, chỉ là có một loại cảm giác không nói thành lời. Mặc dù đều là Dung Khanh, nhưng mà vẫn có sự biến hoá như cũ.
Thoạt nhìn nàng hình như có vài phần tức giận, ánh mắt lưu luyến hồi lâu, Tô Mộc xoay người rời đi.
Hắn vươn tay vuốt ve trên khuôn mặt thiếu nữ, đầu ngón tay dừng trên đôi môi đỏ không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo, cảm giác mềm mại khiến hắn không tự chủ được mà thở dài:
“Thật đáng tiếc, vẫn còn lâu như vậy.”
Nhưng mặc dù là như vậy, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô bé này, thịt dâng đến bên miệng rồi, hắn sao có thể để cho nàng bay đi đâu mất.
Đồng phục bị cởi bỏ, bầu ngực trắng nõn xuyên vào mắt hắn, ánh mắt của Tô Mộc kìm nén, lúc đầṳ ѵú phấn nộn tiếp xúc với không khí khẽ run run. Cũng không biết là lạnh hay là cứ như đã biết trước.
Cảm giác mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan của hắn, hắn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú, lúc tưa lưỡi đảo qua, hắn cảm nhận được rõ ràng đầṳ ѵú đứng thẳng lên.
Nàng ưỡn lên trên trong vô thức.
Thoạt nhìn rất thoải mái.
Người đàn ông thấy thế nhướng mày, ngay sau đó vươn tay nắm lấy một bên vυ' trắng nõn tròn trịa khác. Thiếu nữ hôn mê chỉ cảm thấy một trận bất an, nhưng cho dù thế nào cũng không thể tỉnh lại được, kɧoáı ©ảʍ trên người kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của nàng, trong chốc lát run rẩy, thoáng chốc lại vô ý thức phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Người đàn ông tháo thắt lưng ra, phóng thích vật màu tím đen kia ra. Cũng may cô gái còn đang hôn mê, nếu không thật sự sẽ bởi vì cái này mà cảm thấy kinh khủng và khủng hoảng.
“Xem ra, chỉ có thể chờ lần sau.”
Hắn khẽ cười một chút, nắm lấy tay thiếu nữ đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình chuyển động, da thịt mềm mại chặt chẽ của nàng khiến cho da đầu người đàn ông tê dại, chỉ như vậy trong nháy mắt hắn thật sự muốn chọc vào nơi mềm mại của nàng, khiến nàng hoàn toàn trở thành người của mình.
……
Lúc Dung Khanh tỉnh lại đã là chạng vạng, nàng nhíu mày mơ mơ màng màng nhìn trần nhà trắng như tuyết, nơi này là chỗ nào?
“Cuối cùng em cũng dậy rồi.”
Giọng nói của Tô Mộc vang lên bên tai, Dung Khanh mờ mịt nhìn hắn, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: