Sau khi Lâm Vãn Chiêu mua được len, cậu thấy chồng đi lại bồn rửa mặt.
Rửa mặt!
Là một người chồng nhỏ ngoan hiền, cậu phải phục vụ chồng mình. Rửa mặt cho anh, rửa chân cho anh. Nếu chồng muốn đi tắm, cậu cũng sẽ chịu trách nhiệm chà lưng cho anh ấy.
Nhưng mà, hiện tại cậu hoàn toàn không muốn làm việc một chút nào.
Cậu vẫn đang là một bệnh nhân.
Khi Giang Cảnh chuẩn bị đi ra ngoài lấy nước, hắn nhìn thấy chai nước của Lâm Vãn Chiêu bên cạnh bèn thuận tay cầm theo.
Mà Lâm Vãn Chiêu, người đang công khai theo dõi chồng mình, đã xúc động đến mức sắp khóc.
Chồng của cậu đang định lấy nước cho cậu!
Người đàn ông trước giờ không làm mấy việc này, chỉ có đứa con dâu nhỏ như cậu mới làm. Là bởi vì thân thể cậu không thoải mái sao?
Lâm Vãn Chiêu nghĩ tới một câu, hoạn nạn mới thấy chân tình.
Giang Cảnh đang định nói với Lâm Vãn Chiêu, chợt thấy Lâm Vãn Chiêu sắp khóc tới nơi.
Này...
“Đau đầu à?” Giang Cảnh hỏi một cách tượng trưng.
Lâm Vãn Chiêu lắc đầu, đang định nói thì Giang Cảnh lập tức cắt ngang: “Được, tôi hiểu rồi.” Hắn vội vàng đi ra ngoài.
Nếu không phải đang đau đầu thì nhất định Lâm Vãn Chiêu lại đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó, hắn thật sự không muốn biết.
Thấy Giang Cảnh đi rồi, Lý Tuấn Tuấn lập tức tháo tai nghe ra: “Vãn Chiêu, rốt cuộc cậu với Giang Cảnh có chuyện gì vậy? Tôi thấy Giang Cảnh...” Lý Tuấn Tuấn không thể nói thẳng trước mặt Lâm Vãn Chiêu rằng Giang Cảnh không quá thích cậu ấy. Tuy rằng hắn có tình cờ nghe nói về chuyện tiền tiêu vặt gì đó, nhưng Lý Tuấn Tuấn cẩn thận suy nghĩ kỹ lại hình như có chút ý lấy tiền xúc phạm Vãn Chiêu. Hơn nữa, chuyện chồng chồng không phải còn làm một số việc không thể diễn tả sao? Học kỳ 1 năm nhất, Lâm Vãn Chiêu chưa bao giờ qua đêm bên ngoài!
Lâm Vãn Chiêu tò mò: “Chồng tôi làm sao cơ?"
Lý Tuấn Tuấn rối rắm tìm từ thích hợp: “Thì là…tôi nhớ hồi chiều cậu có nói hai người quen biết từ nhỏ và hai người được sắp đặt à?”
Lâm Vãn Chiêu cũng tự hỏi một chút. Thực tế thì cũng tương tự như sắp đặt nhưng trang trọng hơn tí.
Lâm Vãn Chiêu gật đầu.
“Chết tiệt! Tại sao trong xã hội bây giờ vẫn còn chuyện như vậy…” Lý Tuấn Tuấn nhìn sự đơn thuần hiện rõ sờ sờ ra trong ánh mắt Lâm Vãn Chiêu, đành nuốt mấy chữ "tập tục xấu" trở lại bụng.
“Rất… rất tốt, sắp đặt tình yêu đích thực.” Lý Tuấn Tuấn khen cuộc hôn nhân này của Lâm Vãn Chiêu bằng lương tâm mình.
Lý Tuấn Tuấn không dám hỏi thêm câu nào nữa. Trước mắt thì Lâm Vãn Chiếu thích Giang Cảnh. Nhưng thái độ của Giang Cảnh đối với Lâm Vãn Chiêu chẳng ra sao cả.
Lâm Vãn Chiêu không biết suy nghĩ thực của Lý Tuấn Tuấn, còn rất vui vẻ, nhưng cậu vẫn nói với Lý Tuấn Tuấn, “Cậu tuyệt đối đừng nói với Giang Cảnh rằng cậu đã biết. Bằng không, tớ sẽ bị ghét bỏ, giải quyết không tốt có thể sẽ.....”
Lý Tuấn Tuấn suy đoán, “Ly hôn?”
Lâm Vãn Chiêu lắc đầu, “Không chỉ như vậy, mà còn sẽ tạo thành thương tổn thể xác và tinh thần của tớ.” Cậu ly hôn, sẽ phải bị tròng l*иg heo.
Lý Tuấn Tuấn bịt miệng.
Vãn Chiêu, yêu Giang Cảnh rất nhiều???
ĐM!
Hắn nhất định sẽ bảo vệ tình yêu sâu đậm của Vãn Chiêu!
Sau khi Giang Cảnh lấy nước trở về còn không biết đoạn nhạc đệm này, chỉ đem bình nước đặt lại về vị trí cũ, đang định rửa mặt thì Lâm Vãn Chiêu lại chạy tới.
Giang Cảnh bóp kem đánh răng, cảm thấy mệt mỏi: “Lại làm sao đây?”
Lâm Vãn Chiêu cúi đầu, khuôn mặt còn hơi đỏ.
???
Giang Cảnh: “Nếu cậu không có việc gì muốn nói thì buông áo len của tôi ra.”
Lâm Vãn Chiêu lại bắt đầu nắm áo len Giang Cảnh. Nghe chồng nói, Lâm Vãn Chiêu buông ra, giọng siêu nhẹ, nói: “Hôm nay em không muốn làm việc.”
Nói xong lại xấu hổ mà cúi đầu, giống như một cậu con dâu nhỏ tuổi bị phạt đứng.
Giang Cảnh: “......”
Hắn lơ Lâm Vãn Chiêu và tiếp tục đánh răng. Lâm Vãn Chiêu cho rằng chồng mình đang tức giận, bởi ai cũng không muốn mua một người vợ lười biếng như vậy.
Lâm Vãn Chiêu giải thích hành vi lười biếng của mình, “Đầu em vẫn hơi không thoải mái, chờ ngày mai tháo băng gạc em sẽ phục vụ anh.”
Giang Cảnh thiếu chút nữa phun bọt kem đánh răng ra, vẫn phục vụ?
Giang Cảnh nhanh chóng súc miệng, dường như có chút không nói nên lời: “Lâm Vãn Chiêu, nếu cậu thực sự là chồng nhỏ 100 tệ của tôi thì đi ngủ ngay đi. Nói thêm câu nữa, tôi sẽ tròng l*иg heo cậu.”
Lâm Vãn Chiêu sững sờ trong giây lát, bị dọa sợ chết, cậu lập tức chạy đến bên giường, nhanh chóng trèo lên thang.
Lý Tuấn Tuấn: “Vãn Chiêu, cậu làm gì vậy! Ở ký túc xá mà còn chạy!”
Nhưng Lâm Vãn Chiêu không để ý đến Lý Tuấn Tuấn, chạy đến trên giường xong lập tức đắp chăn nhắm mắt đàng hoàng, không dám nói câu nào.
Chồng…, tại bởi vì cậu không thể phục vụ anh mà tức điên.
Lâm Vãn Chiêu cực kỳ bi thương, quả nhiên không thể làm một người vợ lười biếng. Chồng có giỏi đến đâu cũng không chịu được chồng nhỏ lười biếng.