Sau khi Lâm Vãn Chiêu khóc lóc kể lể với Giang Cảnh xong, cậu đã ngủ một giấc thẳng đến khi trời xung quanh tối thui, chồng cậu vẫn chưa tan học. Lâm Vãn Chiêu thở dài, nghịch điện thoại trong bóng tối, nhấp mở Taobao.
Len!!
Trải qua một lần kiếm tiền thất bại, Lâm Vãn Chiêu đã xoá app chơi game cùng. Nhưng trong trò chơi người kia vẫn còn.
Lâm Vãn Chiêu hiện tại hoàn toàn không dám đăng nhập vào game, cậu sợ vừa online người nọ liền kêu cậu 1vs1, chồng cậu còn chưa có trở về.
Người nọ thật sự chưa chuyển cho cậu một đồng nào. Lâm Vãn Chiêu cũng không dám report, sợ report xong phía chính phủ sẽ điều tra ra cậu giả nữ.
Lâm Vãn Chiêu thở ngắn than dài, cậu quá vô dụng, con đường kiếm tiền bằng game đã bị cậu phá hư, cậu vẫn là nên lấy lòng chồng mình thôi, chồng cậu tâm tình tốt nhất định sẽ cho cậu vài trăm tệ tiêu vặt.
Nhưng Lâm Vãn Chiêu không muốn như vậy, cậu thật sự không muốn trở thành kẻ ăn bám chồng. Nhưng chẳng còn cách nào cả, anh ấy đã dùng 100 tệ để mua cậu.
Bị mua về tức là chẳng còn tôn nghiêm, phải lấy chồng làm lớn nhất.
Lâm Vãn Chiêu thở dài hết lần này đến lần khác.
Một lát sau, ngoài cửa ký túc xá có động tĩnh, đèn đột nhiên được bật sáng. Lâm Vãn Chiêu có chút không thích ứng được mà nheo mắt.
“Vãn Chiêu, Giang Cảnh mang cho cậu cơm đùi gà!”
Lý Tuấn Tuấn gọi Lâm Vãn Chiêu đang ở giường trên.
Xách theo cơm đùi gà, Giang Cảnh không quá tự nhiên, đặt cơm lên bàn Lâm Vãn Chiêu.
“Tốt quá! Cảm ơn ch… Giang Cảnh!” Lâm Vãn Chiêu phanh gấp, nuốt từ “chồng” trở lại vào bụng.
Giang Cảnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không muốn bị Lâm Vãn Chiêu gọi là chồng trước mặt bạn cùng phòng.
Lâm Vãn Chiêu từ từ leo xuống, vui vẻ ăn cơm của mình. Hai đùi gà!!
Quả nhiên vẫn là chồng tốt nhất!!
Lâm Vãn Chiêu nghĩ ngợi, đoạn đem cơm tới ngồi cạnh Giang Cảnh.
Giang Cảnh cũng đang ăn.
Lâm Vãn Chiêu hạ giọng, thì thầm nói: “Chồng ơi, anh ăn đùi gà không?”
Suýt tí nữa Giang Cảnh phun hết đồ ăn ra.
Lâm Vãn Chiêu lập tức cầm ly nước của Giang Cảnh chạy lại: “Bọn họ ở đối diện nên sẽ không nghe em gọi anh đâu. Anh yên tâm, em sẽ không để họ biết mối quan hệ của chúng ta.”
Giang Cảnh uống nước, khoé miệng giật giật: “Tôi cảm ơn cậu.”
“Đều đã chung một cái mền rồi, cần gì phải cảm ơn với không cảm ơn. Chồng ơi, hôm nay anh đi học có mệt không?”
Giang Cảnh: “......” Thiếu chút nữa phun luôn cả nước ra.
Giang Cảnh không để ý Lâm Vãn Chiêu nữa, cũng không cần đùi gà của cậu, tiếp tục ăn cơm.
Lâm Vãn Chiêu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kề vai với Giang Cảnh.
Cậu bắt đầu trò chuyện mỗi ngày với chồng: “Chồng ơi, lúc em chơi game, đồng đội của em không phối hợp với em, sau khi kết thúc còn tiếp tục mắng em! Nhưng hắn thật sự không giỏi bằng anh, còn không giỏi bằng một ngón út của anh."
Cậu vừa nói vừa giơ ngón út ra.
Giang Cảnh đã quen dần với những hình ảnh Lâm Vãn Chiêu khen ngợi hắn: “Đừng nói nhiều nữa.”
Lâm Vãn Chiêu nói "ồ", dùng ngón út chọc vào áo len của Giang Cảnh, tiếp tục nói: “Cho nên em đã nói với hắn, em sẽ gọi chồng của em qua. Hắn vừa nghe nói rằng em đã có chồng càng tức giận hơn, nói em lả lơi ong bướm, còn nói anh là cái đồ thất bại, nói muốn tra tấn anh đến chết. Ha ha.”
Lâm Vãn Chiêu nói xong còn cười lạnh hai tiếng.
Bởi vì cười lạnh quá lớn, nên hai bạn cùng phòng cũng nghe rồi.
Lý Tuấn Tuấn: “Sao? Cãi nhau hả?”
Lâm Vãn Chiêu lắc đầu, bắt đầu chế nhạo: "Chỉ là trò chơi thôi. Ở trong đó, tên đồng đội kia nói muốn tra tấn Giang Cảnh đến chết, lúc đó tôi buồn cười ghê. Giang Cảnh chơi game lợi hại như vậy, chỉ có anh ấy tra tấn người khác đến chết thôi.”
Thực ra lúc đó cậu cũng sắp khóc, nhưng Lâm Vãn Chiêu không muốn để hai người đối diện biết Giang Cảnh có một người vợ vô dụng như vậy.
Lý Tuấn Tuấn: “......” Lại nịnh.
Lâm Vãn Chiêu thường xuyên nịnh Giang Cảnh, tuy rằng cậu mời mười lần, Giang Cảnh chỉ chơi cùng một lần. Nhưng một lần chơi kia Lâm Vãn Chiêu đánh rất hứng khởi, từ đầu đến chân Giang Cảnh đều khen một lần. Cuối cùng thì newbie Lâm Vãn Chiêu vẫn có thể giành huy chương vàng và bạc.
Lý Tuấn Tuấn cảm thấy rằng mối quan hệ này của Lâm Vãn Chiêu là 100% do nịnh mới có, cho nên cậu mới khép nép như vậy.
Nhưng mà Lý Tuấn Tuấn lại không hiểu: “Vãn Chiêu, tại sao cậu lại nhắc đến Giang Cảnh khi cậu chơi game?”
Giang Cảnh sợ Lâm Vãn Chiêu nói nhảm nên vội vàng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Dạ!” Lâm Vãn Chiêu nháy mắt đáp ứng ngay.
Lý Tuấn Tuấn có chút muốn khóc: “...” Cái gì cần có đều có đồ quỷ nịnh bợ.
Lâm Vãn Chiêu đưa điện thoại cho Giang Cảnh, chỉ【 Thiểm Cẩu Tránh Ra 】đang trong trận 20 phút trước, lòng đầy căm phẫn: “Là hắn. Mắng em lả lơi ong bướm, còn mắng anh là đồ thất bại.”
“Em là người đức hạnh chăm chỉ, còn anh thì cao và đẹp trai như vậy! Sao có thể?”
Giang Cảnh: “......”
Lý Tuấn Tuấn ở phía đối diện thực sự muốn cho Lâm Vãn Chiêu một ngón tay cái, cậu ta thật sự rất giỏi nịnh bợ, còn nhân tiện khen bản thân một câu.
Lâm Vãn Chiêu chửi suốt năm phút, 【 Thiểm Cẩu Tránh Ra 】 cuối cùng cũng kết thúc trò chơi, hắn đã mời Lâm Vãn Chiêu ngay khi trò chơi kết thúc.
Lâm Vãn Chiêu có chút kích động, nhanh chóng đưa cho Giang Cảnh, hít một hơi sâu.
“Lâm Vãn Chiêu.” Giang Cảnh thật sự chịu không nổi.
Lâm Vãn Chiêu nhìn về phía Giang Cảnh, “Sao vậy?”
“Tránh xa tôi một chút.”
Lâm Vãn Chiêu đặt đầu lên vai Giang Cảnh, hơn nữa còn dùng tư thế cực kỳ ám muội, dán lên lưng Giang Cảnh.
Một người chồng nhỏ ngoan ngoãn là một người làm theo những gì chồng lớn nói.
Lâm Vãn Chiêu đau lòng khóc lóc một chút, chỉ là một chút.
Giang Cảnh: “......”
“Mẹ kiếp, chồng "cô" có ở đây không?” Giang Cảnh đang định kéo Lâm Vãn Chiêu cách hắn xa một chút thì một giọng nam khàn khàn đột nhiên phát ra từ cái micro đối diện với tay hắn.
Giang Cảnh sững người, Lâm Vãn Chiêu cũng hoảng hốt, cậu vội vàng nhìn về hai người bạn cùng phòng phía sau. Cả hai đều đang đeo tai nghe.
Lâm Vãn Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thì thầm với Giang Cảnh: “Không sao, bọn họ không nghe thấy, đang đeo tai nghe xem video rồi.” Sau đó Lâm Vãn Chiêu cũng tìm một bộ tai nghe.
Giang Cảnh: “......” Vẫn không thể không nhìn lại.
Quả nhiên, ngồi thẳng tắp mang tai nghe. Này hẳn là không nghe được?
Còn không bằng để bọn họ nghe được, sau đó theo chân bọn họ giải thích. Chứ như hiện tại chẳng khác nào đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Lâm Vãn Chiêu.
“Lâm Vãn Chiêu, nếu sau này lại phát sinh loại chuyện này, tôi sẽ không giúp cậu chơi nữa.” Giang Cảnh thấp giọng uy hϊếp, đem tâm tình bực bội phát lên người Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu gật đầu, ngoan ngoãn cực kỳ, còn cầm một cái tai nghe đeo vào tai Giang Cảnh.
Giang Cảnh không thể chịu được việc cùng người khác tiếp xúc gần gũi như thế: “Cách xa tôi một chút.”
“Yo, Kẹo Nhỏ bị chồng ghét bỏ đấy à?”
Giang Cảnh không muốn người này lảm nhảm nữa, bắt đầu gõ chữ.
Lâm Vãn Chiêu vừa nghe giọng nam này liền nhớ tới bản thân đã từng bị mắng, nhưng bây giờ chồng cậu đang ở bên cạnh cậu. Lâm Vãn Chiêu liếc nhìn chồng mình, anh bình tĩnh lạ thường rồi chọn vị tướng am hiểu nhất của mình.
Bởi vì đang chọn tướng đấu 1v1 nên hai bên người chơi không thể giao tiếp qua giọng nói. Cho nên Lâm Vãn Chiêu rất không hứng khởi: “Hắn đã nói mấy điều đó với em.”
Giang Cảnh giả vờ như không nghe thấy, thậm chí còn bấm vào OK, chờ đợi tiến vào trò chơi.
Lâm Vãn Chiêu càng cảm thấy đau lòng, cậu đem cả đầu chắn trước mặt Giang Cảnh. Giang Cảnh đang nhìn vào giao diện trò chơi bỗng nhiên giật mình.
Hắn gần Lâm Vãn Chiêu quá.
Giang Cảnh bình tĩnh lùi lại, đôi mắt đen nhánh không dao động: “Cậu lại muốn làm cái gì?”
Lâm Vãn Chiêu mở to mắt, hỏi Giang Cảnh: “Anh nhìn thấy gì trong mắt em?”
Đôi mắt Lâm Vãn Chiêu rất đẹp, tròn trịa, lông mi cũng dài. Giang Cảnh mất tự nhiên chuyển dời ánh mắt: “Trở về ngồi đi.”
Lâm Vãn Chiêu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Giang Cảnh một lần nữa, “Trong mắt em chỉ có anh! Giang Cảnh, trong mắt em đều là anh!”
Giang Cảnh: “......”
Mẹ nó.
Hắn thực sự không phải là chồng Lâm Vãn Chiêu mà.