Sở Hành đang ngồi trên thềm đá ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã vội vàng quay đầu lại xem.
“Sở đại ca.” Thanh âm Bạch Chỉ nũng nịu gọi hắn.
Sở Hành vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt nàng: “A Chỉ cô nương, có chuyện gì?”
Sở Hành cao hơn Bạch Chỉ hai cái đầu, vừa đứng lên, lập tức thấy được bộ ngực nửa che nửa lộ của Bạch Chỉ, hai đầu nhũ thịt tròn trịa phập phồng lên xuống theo hô hấp của Bạch Chỉ, kẹp lên một đường rãnh thật sâu …
“Những lúc ta ở trong nhà tắm gội, luôn mang theo bốn năm hạ nhân bên người, hiện tại ta chỉ có một mình, ta sợ hãi, chàng có thể đi vào cùng ta không?”
“Nhưng mà…” Sở Hành muốn nói chuyện này không hợp quy củ, có khả năng sẽ làm hỏng danh tiết của nàng, nhưng khi hắn nhìn đến ánh mắt chờ mong của Bạch Chỉ, trong lòng lại mềm nhũn ra.
“Được.”
Sau khi Sở Hành tiến vào, Bạch Chỉ mới an tâm tắm rửa, nàng đứng ở phía sau tấm màn, cởi hết quần áo, Sở Hành ngồi ở phía đối diện bình phong.
Sau khi cởϊ qυầи áo xong, Bạch Chỉ cũng không vội vàng xuống nước mà cố ý đi vào góc Sở Hành có thể nhìn thấy, õng ẹo tạo dáng, vừa vô tình vừa cố ý để lộ ra ngực và chân của chính mình.
Sở Hành thậm chí có thể nhìn thấy đầṳ ѵú hồng nhạt của Bạch Chỉ, hắn nuốt nuốt nước bọt, hạ thể căng trướng sinh đau, không thể khống chế được suy nghĩ, đôi vυ' này nhất định rất mềm, rất ngọt, nhỉ?
Không bao lâu sau, phía sau bình phong truyền đến tiếng nước tí tách tí tách, tưởng tượng đến việc phía đối diện mình chính là ngọc thể không một tia khuyết điểm của A Chỉ cô nương, Sở Hành dâng lên sự xúc động khó tả, vầng trán kiên nghị lộ ra lấm tấm mồ hôi, Bạch Chỉ tắm rửa bao lâu, hạ thể của hắn liền trướng đau bấy lâu.
...
Sau khi tắm rửa xong, Bạch Chỉ mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở trên giường, nói với Sở Hành: “Hôm nay Sở đại ca cũng đừng nghỉ ở ngoài cửa nữa.”
“A Chỉ cô nương nói gì vậy, nam nữ khác nhau, nàng và ta trai đơn gái chiếc, ban đêm làm sao có thể ở chung một phòng.”
Bạch Chỉ cúi đầu, thanh âm ủy khuất: “Mỗi đêm khi ta đi vào giấc ngủ đều nghĩ đến việc Sở đại ca vì ta mà ăn ngủ ngoài trời ngoài cửa, liền mang lòng áy náy, rất lâu vẫn không thể ngủ.”
Nàng nói, vậy mà lại thấp giọng khóc nức nở.
Trong lòng Sở Hành mềm nhũng, làm theo lời nói của nàng: “Vậy được. A Chỉ cô nương, đêm nay ta sẽ không ngủ ở bên ngoài.”
Sắc trời càng lúc càng tối, Bạch Chỉ nằm ở trên giường, cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh.
Sở Hành ngủ cách nàng không xa, tuy rằng hiện tại đêm đã khuya, nhưng nàng biết Sở Hành vẫn chưa ngủ, trong bóng tối vẫn luôn truyền đến thanh âm lăn qua lộn lại của hắn.
Bạch Chỉ ngồi dậy từ trên giường, một mực tiến đến mép giường nơi Sở Hành đang nằm.
Trong lòng Sở Hành cả kinh, vừa định đứng dậy, Bạch Chỉ liền ngồi xuống trên mép giường của hắn.