“Ưm ư…”
Bạch Chỉ rêи ɾỉ một tiếng, cảm giác xóc nảy kịch liệt khiến nàng cảm thấy buồn nôn, trên thái dương truyền đến cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Đây là nơi nào?
Nàng mở to mắt, phát hiện chính mình đang di chuyển cực nhanh dọc theo con đường mòn bên trong núi, bụi cây rậm rạp không ngừng chuyển động ở trước mắt.
Sao lại thế này?
Nàng mơ mơ màng màng khẽ giãy giụa.
“Đừng cử động.” Một giọng nam trầm thấp khàn khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu, lúc này Bạch Chỉ mới phát hiện bản thân bị đang một nam nhân ôm trong lòng ngực mà chạy điên cuồng.
“Chàng là ai?” Cơn đau trên trán khiến cho Bạch Chỉ không thể thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, nàng hoảng sợ chất vấn thân phận của hắn.
“Đừng nói chuyện.” Giọng nói dễ nghe nhưng có vài phần thô lỗ của nam nhân lại một lần nữa vang lên: “Những tên giặc cỏ đó vẫn còn chưa rời đi, muốn sống thì mau ngoan ngoãn nghe lời.”
Nghe được lời nói của nam nhân, Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đồng thời khởi động hệ thống để tiến hành xâm nhập vào ký ức.
Lúc này Bạch Chỉ mới hiểu được nguyên nhân và hậu quả của sự việc này.
Đây là một thế giới cổ đại, nguyên chủ mà Bạch Chỉ xuyên vào là chính đích nữ của một thừa tướng đương triều, có thể nói là thiên kim quý nữ.
Ngày thường nguyên chủ chỉ ở mãi trong nhà, hôm nay đi đến đạo quán cầu nhân duyên, không ngờ lại gặp phải phản tặc, người hầu mang theo bên mình đều bị gϊếŧ sạch, mà nguyên chủ lại may mắn được người nam nhân này cứu giúp.
Bạch Chỉ tìm đọc lại ký ức của nguyên chủ lúc sinh thời, biết được nguyên nhân khiến nàng ta oán hận không cam tâm.
Ân nhân cứu mạng của nguyên chủ chỉ là một thôn dân nho nhỏ, dốt đặc cán mai, chỉ có sức lực là dư thừa, trong mắt của một đích nữ của phủ thừa tướng như nàng ta, người này xem ra chỉ là một kẻ hèn hạ thấp kém. Cho nên nguyên chủ vẫn luôn mang lòng khinh thường vị ân nhân cứu mạng này của mình.
Tuy rằng được nam nhân này tận tâm tận lực, đối xử rất tốt, nhưng nguyên chủ không có lấy chút lòng cảm kích nào, khi người ở phủ thừa tướng tìm đến, nàng ta thậm chí còn cười nhạo vị ân nhân cứu mạng này của mình.
Sau đó không lâu, gia tộc của nguyên chủ đã xảy ra một biến cố lớn, cả nhà bị kết án lưu đày, chỉ trong một đêm, nàng ta từ một thiên kim đại tiểu thư của phủ thừa tướng cao cao tại thượng, biến thành con gái của tội thần.
Mà ân nhân cứu mạng đã từng bị nguyên chủ khinh thường kia, lại trở mình biến thành tướng quân quyền khuynh triều dã, vào ngày phủ thừa tướng bị tấn công, cũng là do hắn đích thân dẫn quân tiến vào.
Nam nhân cẩn thận đối xử thật tốt với nguyên chủ ngày xưa, vậy mà vào thời điểm xét nhà lại máu lạnh vô tình, thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Hối hận, thống khổ, khuất nhục, cùng với cảm giác không cam tâm đồng loạt cuộn trào trong lòng nguyên chủ, hô hấp không thông, trực tiếp đau tim mà qua đời.