6.
Hôm nay là cuối tuần, lúc tôi tỉnh lại Thẩm Tri đã biến mất, kêu hai tiếng em trai cũng không thấy ai đáp lại, tôi lập tức đi tới bậc cửa, muốn thử mở ra.
Không ngoài dự đoán, cửa đã bị khóa trái.
Trước đây có một lần trước khi Thẩm Tri rời đi đã dặn tôi: “Anh ơi, em đi xuống lầu mua bao thuốc lá, anh ở trong nhà chờ em được không?”
Em lấy điều khiển đổi kênh trên TV, mở phim hoạt hình, ánh mắt tôi liền dính lấy bộ phim, không trả lời em. Thẩm Tri trước khi đi lưu luyến vuốt ve tóc tôi, em chỉ đi xuống lầu mua bao thuốc lá.
Em mới vừa đi không bao lâu TV liền bắt đầu phát quảng cáo, tôi lo lắng chỉ vào màn hình gọi em, nhưng không ai trả lời.
Cứ như vậy năm phút, tôi vừa gọi em trai vừa mở cửa đi xuống lầu tìm em, đi đến giữa đường thì có một chiếc xe lao đến trước mặt tôi, tôi nghe được Thẩm Tri kêu lớn gọi anh.
Xe dừng lại trước mặt tôi, tôi sợ hãi nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thẩm Tri, trong tay em cầm điếu thuốc đang cháy dở. Thẩm Tri để mặc đốm lửa đã cháy tới ngón tay, lúc em ôm chặt tôi, tôi thậm chí ngửi thấy được một chút mùi khét.
Vì để không dùng lại ma túy, Thẩm Tri nghiện thuốc lá rất nặng, tuy rằng em chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi, nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người em.
Rất gay mũi, cũng rất sặc người.
Tôi không thích, cho nên tôi đẩy em ra.
Trên đường về nhà em vẫn luôn im lặng, để phá vỡ sự im lặng, chúng ta xem ti vi, một mình em ngồi ở trên ghế salong, trước mặt tôi hút thuốc.
Đêm đó, Thẩm Tri nói tôi đi liếʍ ngón tay bị thương của em, tôi nghe lời mà liếʍ.
Đầu ngón tay em hơi run lên.
Lúc lâu sau, Thẩm Tri cười cười, ở trên mặt tôi hôn một cái.
“Anh ơi, em đem anh nhốt lại nha, anh chính là tù nhân của em.” Nụ cười trên mặt em càng ngày càng lớn, rồi lại trở về dáng vẻ ngây thơ mà hỏi tôi: “Có được không ạ?”
“Ngứa, anh ngứa…” Tôi quấn lấy em, ở dưới người em mà ngọ nguậy.
Thẩm Tri nói tôi ngốc rồi nên không hiểu được tình cảm, em oán giận tôi vô số lần vì tôi không biểu đạt yêu em, nhưng tôi đang diễn vai ngu đần, sẽ không biểu đạt mà thôi.
Tôi cứ lặp đi lặp lại mà gọi em trai em trai, lúc em rời đi tôi còn cố nán lại mà gọi em trai, một giây cũng không muốn rời em.
Nhưng em không biết được.
Trong phòng khách có điện thoại bàn, Tôi do dự cầm điện thoại lên.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Thẩm Tri mang theo bữa sáng mở cửa, em đem điện thoại di động để bên tai.
“Alo.” Em mở miệng.
“Em ơi, em ơi, em ơi.” Tôi giống như trước khi em đi chỉ lặp lại một câu đó.
“Anh, là em, em về rồi, em chỉ đi ra ngoài một chút, hả? Em bây giờ đang ở trước mặt anh nè.”
Ta giả vờ chậm chạp để điện thoại xuống, ngẩng đầu lên tìm em.
Thẩm Tri nhìn tôi cười rất vui vẻ, chúng tôi nhìn vào mắt nhau một chút, em đem bữa sáng để lên bàn, bước nhanh đến bên cạnh tôi, ôm tôi.
“Thẩm Dịch, anh ơi, anh làm sao vậy?” Em vỗ lưng của tôi, ôn nhu dỗ dành tôi: “Em ở đây, em không đi đâu hết, em chỉ đi mua bữa ăn sáng, đừng khóc.”
Tôi đứng hình một chút, giơ tay lên chạm mặt mình, liền chạm được một mảnh ướt lạnh lẽo.
Vậy ra tôi thực sự đã khóc.