Triệu Văn Hàm đã được yêu thương từ khi còn là một đứa trẻ, muốn đồ vật sẽ luôn có người đưa đến tay, lần đầu tiên anh ta vấp ngã trong đời là khi gặp Hạ Diễn.
Cảm giác không thể yêu có thể khiến người ta phát điên.
Đặc biệt là ... anh ta đã ngắn ngủi được đến quá.
Vài chục phút trong quán bar, bây giờ nhìn lại, giống như một giấc mơ ngọt ngào, thoáng qua.
Khi đến "Hòn đảo tình yêu", dù rất hồi hộp và bồn chồn nhưng trong lòng anh ta lại chất chứa những kỳ vọng đè hèn, cố gắng chiếm lấy vị trí của Đồ Hi.
Nhưng trong nháy mắt, anh ta đã ở nơi này hai ngày.
Hạ Diễn như cũ vẫn thuộc về Đồ Hi, anh trai đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng có việc gấp và cần phải rời đi vài ngày, dặn dò anh ta không nên hành động hấp tấp.
Triệu Văn Hàm không phải là người điêu ngoa tùy hứng, anh ấy biết anh trai mình bận rộn như thế nào trong công việc.
Bên cạnh đó, chính vì công việc bận rộn của anh trai mà lợi nhuận của công ty Triệu không ngừng tăng lên, với tư cách là một trong những cổ đông lớn, tài sản của anh ấy cũng tăng theo thủy triều.
Chỉ là... Chỉ là anh trai rõ ràng nói muốn giúp mình, hiện tại anh đi, còn chưa cho phép hành động...
Triệu văn Hàm cắn môi, cảm thấy một xíu bất mãn với anh trai mình.
Anh ta dụi dụi mắt, lông mi có chút ươn ướt, hiển nhiên càng xem càng khó chịu, nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn hai người thân mật ngọt ngào như vậy.
...
…………
Hạ Diễn hôm nay mặc áo cổ tròn, quần áo hơi rộng, ngón tay có thể dễ dàng luồn vào, cảm nhận được động tác đi xuống của người đàn ông, rốt cuộc không nhịn được, nắm lấy tay đối phương.
"Tôi đang mặc quần áo, phía dưới phơi không đến."
Cậu cố gắng hết sức bình tĩnh nói ra câu này, không dám lộ ra vẻ rụt rè trước ống kính, thực ra trong lòng cậu đã hoảng loạn rồi. Nếu Đồ Hi vượt quá giới hạn của mình...
Hạ Diễn không thể đảm bảo những gì cậu sẽ làm.
Rốt cuộc ... Trước ống kính bị người dùng bàn tay tiến trong quần áo, tuy rằng chỉ là đồ kem chống nắng, nhưng rất kỳ quái a uy! Không không không! Chỉ cần là đồ phía trước chống nắng, đều rất kỳ quái.
Có một loại rõ như ban ngày dưới, DO ái cảm thấy thẹn cảm.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận trầm mê đi vào.” Đồ Hi cười đến vẻ mặt thuần lương, ánh mắt vô tội đến cực điểm, trên mặt rồi lại có chút thỏa mãn sau lười biếng.
Khi anh thu hồi tay, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ quá thanh niên hầu kết, tựa hồ chỉ là không cẩn thận đυ.ng tới, nhưng thanh niên lại mắt thường có thể thấy được run lên một chút, hiển nhiên thập phần mẫn cảm.
Người quay phim: "?"
Lấy nét, cận cảnh, tất cả cho tôi! ! !
Hạ Diễn: "..." Cứu! Đứa trẻ muốn tự bế! !
Về Đồ Hi trầm mê cái gì? Người quay phim cấp vò đầu bứt tai, hận không thể lập tức tới cái đại cảnh. Hạ Diễn lại đôi môi nhắm chặt, không dám hỏi nhiều, e sợ cho Đồ Hi lại nói ra lời xấu hổ.
Sau đó, cậu chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ! ! !
Giọng nói của họ không quá lớn, Triệu Văn Hàm và Ngụy Quân Hạo ở xa hơn một chút chỉ có thể nghe thấy vài từ mơ hồ.
Đôi mắt sau cặp kính râm của Ngụy Quân Hạo không biết từ lúc nào đã mở ra, yên lặng nhìn hai người bên cạnh.
Anh ta nhìn chằm chằm thiếu niên đỏ bừng vành tai hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hừ!"
Bị chọc vài câu đã đỏ mặt tim đập, còn dám nói mình là công?
Rõ ràng là bị người ăn đến gắt gao.
Điều nực cười nhất là... chính mình thậm chí còn tin vào những điều vô nghĩa của cậu.
Ngụy Quân Hạo nghiến răng dữ dội, đột ngột ngồi dậy khỏi ghế tựa, vươn đôi tay dài ra, đập một cái thu dọn đồ đạc, hôm nay anh cũng không biết mình có bị Parkinson hay không, tay cứ run lẩy bẩy làm rơi đồ.
Tiếng ồn lớn, làm hỏng sự yên tĩnh của bãi biển.
Bầu không khí quyến rũ và mơ hồ bị cuốn đi, nó chỉ khiến mọi người cảm thấy rằng họ đã đến với đội trang trí.
Vợ chồng ảnh đế đi bơi về: "..." Sao vậy? Ăn thuốc nổ.
Đêm đó, Hạ Diễn cả đêm mơ một giấc mộng kỳ quái, cả buổi sáng đều uể oải, sau hai giờ chiều thì đột nhiên bị đạo diễn chặn lại.
"Tiểu Diễn, chờ một chút."
"?"
“Vừa rồi người đại diện của cậu gọi điện cho tôi, xin cho cậu một ngày nghỉ ”. Đạo diễn tiếp tục: “Tôi đã hứa rồi, lát nữa cậu thu dọn đồ vật trở về kinh đô. "
Vương Đại Tráng có thể có chuyện gì?
Hạ Diễn nghi hoặc trong lòng, nhưng cậu có thể lười biếng một ngày, không đối mặt với máy ảnh, không diễn xuất, ai có thể từ chối sự cám dỗ "không đi làm".
Người thanh niên gật đầu: "Được, phiền đạo diễn "
"Không phiền phức, dù sao các ngươi có trọng yếu kinh doanh tài nguyên cần thương lượng, ta không thể cắt đường tài lộ của cậu "
"?"
“Kiềm chế sự nóng nảy của cậu và chú ý nhiều hơn đến Đồ Hi, xu hướng trên mạng có thể dễ dàng bị đảo ngược.” Là người từng trải, đạo diễn nghiêm túc thuyết phục: “Trước ống kính, cậu nên kiềm chế bản thân ... không cần hủy hoại tương lai của chính mình"
Đạo diễn đã ở trong ngành nhiều năm và luôn tốt với người khác.
Ngoại hình và khí chất của Hạ Diễn, ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của cậu kém, có thể được sử dụng như một chiếc bình hoa trong phim, đó cũng là một sự tô điểm tuyệt vời, thật đáng tiếc khi rút lui khỏi vòng giải trí.
Không được! Khuôn mặt này không thể chỉ được nhìn thấy bởi họ.
Nó phải được chia sẻ với tất cả cư dân mạng.
Gần đây, có vẻ như một chiếc máy ảnh mới đã được phát hành, được cho là có thể khôi phục 100% diện mạo của con người, không cần làm đẹp, lọc hay bóp méo ... Anh ấy phải lấy một chiếc.
Chờ đến ngày phát sóng trực tiếp cuối cùng, nhất định sẽ bùng nổ! ! !
Đạo diễn hai mắt sáng rực, tràn đầy tham vọng, hưng phấn chạy sang một bên tìm mối liên hệ, cố gắng tìm một cỗ máy mới, hoàn toàn quên mất Hạ Diễn.
HạDiễn: "..." Đó là loại tài nguyên gì vậy?
Cung cấp tài nguyên cho một người sắp rời khỏi vòng? Người phụ trách? Đặc biệt là đối với đại ngôn, nếu người phát ngôn sụp phòng, anh ta cần bồi thường gấp ba lần phí xác nhận coi như bồi thường thiệt hại.
Chính mình danh tiếng kém như vậy? Rốt cuộc là loại nào sai khiến đầu óc choáng váng?
Hạ Diễn lấy điện thoại di động ra và nhấp vào người đại diện mà cậu đã chặn.
Chỉ trong năm ngày, Vương Đại Tráng đã gửi cho cậu hơn 300 tin nhắn, tin nhắn mới nhất là ảnh chụp màn hình mua vé máy bay và hai gói hàng nhỏ.
Vương Đại Tráng: [Vé máy bay đã được mua, nếu sáng mai cậu không quay lại, tôi sẽ treo cổ tự tử trước cửa nhà cậu 】
[Ngoài ra, đặt ở cửa nhà hai cái chuyển phát nhanh, tôi thế cậu lấy đi vào. Có điều gì đó không ổn với điện thoại của cậu? Tại sao phải mua điện thoại mới. 】
Từ từ! chuyển phát nhanh! ! !
Thanh niên nhanh chóng bấm vào phần mềm mua sắm với tốc độ cực nhanh, sau đó tuyệt vọng phát hiện ra... Khi tự mình mua một thứ gì đó, cậu điền địa chỉ mặc định.
Căn hộ của riêng cậu ở kinh đô.
Nói chung, chuyển phát nhanh thông thường sẽ được chuyển đến đích sau ba ngày.
Nhưng bây giờ chỉ còn hai ngày nữa, ngày mốt là ngày cuối cùng của chương trình tạp kỹ, cậu mang theo một tia hy vọng riêng tư gõ cửa hàng: [Xin chào, nếu muốn mua một chiếc điện thoại di động, thì sẽ mất vài ngày nhanh nhất để chuyển đến địa chỉ này. 】
[Chào quý khách, sẽ mất sáu ngày. 】
[? ? ? 】Hạ Diễn chớp mắt, xác nhận rằng mình đã đọc đúng, 【 Sao lâu thế? Tôi có thể trả nhiều tiền hơn và gửi đi khẩn cấp. 】
【Sẽ mất sáu ngày ngay cả khi nó chuyển phát nhanh. Địa chỉ của Đảo tình yêu tương đối xa nên chuyển phát nhanh tương đối chậm, mong các bạn thông cảm. 】
【Tôi biết rồi. 】
[Hmm, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng hỏi lại tôi. 】
Trong giây tiếp theo, dịch vụ khách hàng thủ công đã ngắt kết nối và nhảy ra khỏi hệ thống tính điểm tự động.
Hạ Diễn âm thầm ghi điểm tuyệt đối.
Đồng dạng là xã súc làm công người, không cần cho nhau khó xử.
Vấn đề về điện thoại di động rất dễ giải quyết, có cửa hàng bán điện thoại di động ở "Đảo tình yêu".
Trong trường hợp ai đó nhận ra nó, nó có vẻ rất rắc rối.
Để đăng ký số điện thoại di động trực tuyến, miễn là bạn điền vào giấy chứng nhận, bạn có thể nhận được thẻ điện thoại di động.
"Ai!" Thanh niên nhàn nhạt thở dài một hơi, xem ra chỉ có thể trở về đế đô, đại ngôn nói…… Thật sự không được, đến lúc đó bán phòng bồi tiền đi.
Vé máy bay lúc 4:30 chiều, máy bay mất ba tiếng rưỡi, hạ cánh thì đã tám giờ.
Vương Đại Tráng lái xe đến đón cậu.
"Hạ Diễn !!!"
"Quý ông dùng miệng chứ không dùng tay."
"Trong phòng phát sóng trực tiếp tán tỉnh cái gì? Sợ mình không đủ anti-fan? Thích Đồ Hi thì thích cho tốt, không thích thì chia tay đi.. . A phi! Không đúng! Các ngươi hiện tại không thể phân, bằng không cậu thanh danh càng khó nghe ……”
Vương Đại Tráng lảm nhảm rất nhiều, trông có vẻ tức giận nhưng vẫn lái xe vẫn rất ổn.
Hạ Diễn ‘ân ân nga nga’ nghe.
Sau một lúc, cảm thấy rằng Vương Đại Tráng gần như đã trút giận xong, cậu hỏi: "Anh nói thương vụ tài nguyên là cái gì?"
"Cái này!" Vương Đại Tráng đột nhiên hưng phấn, "Cậu vận may!!!"
Hạ Diễn đột nhiên có dự cảm không lành.
"Beaufort quản lý chủ động gọi điện thoại cho tôi, để cậu đi qua tỉ mỉ thương lượng, bọn họ muốn cho cậu mặc tân quần áo của mùa sau, để cậu làm bộ này người phát ngôn."
Beaufort là một công ty lâu đời bao gồm quần áo, đồ trang sức, túi xách, mỹ phẩm và các sản phẩm khác, tập trung vào thị trường cao cấp.
Ngay cả những ngôi sao hàng đầu cũng tranh nhau miễn phí mang hàng Beaufort, hy vọng quan chức sẽ nhìn ra năng lực của họ và trở thành người phát ngôn.
Một thương hiệu lớn như vậy? Tại sao họ lại thích chính mình?
Hạ Diễn ngập ngừng hỏi.
"Này này!" Vương Đại Trang nhếch mép cười, ‘‘cậu là nhờ năng lực của chính mình mà có được. Ngày đầu tiên của chương trình, cậu đã cứu cô bé đó, nhớ không?"
‘Ân’
"Cha của cô bé là cổ đông lớn của Beaufort, còn mẹ cô bé là giám đốc phòng kế hoạch, hai người bọn họ là con một, thật là bảo bối."
"..."
"Cô bé vẫn luôn nhớ tới cậu, trong video vừa nhìn đã chỉ ra ân nhân cứu mạng mình, cha mẹ họ biết báo đáp cậu, cho nên mới tới đưa tài nguyên cho cậu."
Hạ Nghiên ánh mắt tối sầm lại: "..." Tôi thật sự cảm tạ bọn họ!
Cậu yên lặng lau đi vết máu trong lòng, miễn cưỡng cười nói: " Tôi thanh danh anh cũng biết, bọn họ như vậy công quyền tư dùng, không tốt lắm đâu.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Vương Đại Trang tức giận trừng mắt nhìn cậu, “Mẹ cô bé nói đã xem tất cả các buổi phát sóng trực tiếp của cậu, cảm thấy cậu phù hợp với chủ đề của mùa mới nên đã chọn cậu.”
"Đương nhiên, tình hình cụ thể sẽ không được xác nhận cho đến khi chúng ta gặp nhau vào ngày mai."
“Đêm nay cho tôi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi muốn nhìn thấy anh phong độ nhất!!!” Vương Đại Tráng lớn tiếng nói: “Cho nên, đêm nay tôi ở phòng khách của cậu canh gác, cậu đừng nghĩ đi ra ngoài đυ.c nước béo cò "
Hạ Diễn: "..."
Lái xe hơn bốn mươi phút, xe đã đến căn hộ của Hạ Diễn, anh mở cửa, lẳng lặng cầm chuyển phát nhanh trên bàn cà phê lên, lẳng lặng trở về phòng.
Về mặt tích cực, ít nhất các "công cụ" có được đã có sẵn.
Chờ chính mình thân bại danh liệt, cũng sắp rời đi thế giới, liền tính dùng toàn phúc giá trị con người đi gán nợ…… Giống như cũng, cũng không thành vấn đề đi.
Cùng lắm là đi ăn xin dưới cầu vượt.
Người thanh niên trong lòng được an ủi, nóng lòng muốn mở chuyển phát nhanh, nhét thẻ điện thoại di động vào điện thoại di động mới, chờ tài khoản phụ lên sân khấu.
Tuy nhiên……
Số điện thoại di động cần được kích hoạt tại sảnh doanh nghiệp trước khi có thể sử dụng.
Hạ Diễn: "? ? ?"