Trở Thành Pháo Hôi Tra Công Tam

Quyển 1 - Chương 14: Giới giải trí

Chương 14

Triệu Văn Hàm đã sớm không thể nhẫn nhịn được nữa, anh ta đã ở đây hơn mười phút rồi, nhưng Hạ Diễn thậm chí không thèm nhìn anh ta, trái tim anh ta đau đớn và thắt lại, anh ta tiến lên hai bước, nhẹ nhàng gọi: " Anh Hạ Diễn "

Thiếu niên mười tám chín tuổi, ánh mắt si tình, giọng nói ngọt ngào mềm mại, thanh tú như hoa.

Hạ Diễn định thần lại, đột nhiên phát hiện ra rằng trước mặt cậu còn có một người khác, Triệu Văn Hàm, người vẫn "ghét" cậu, trong nháy mắt cuộc trò chuyện với hệ thống lướt qua tâm trí cậu.

Bị đánh, điều chỉnh cảm giác đau. Chẳng lẽ Triệu Văn Hàm muốn đánh người?

Cơ thể cậu phản ứng nhanh hơn não, theo bản năng lùi lại hai bước.

"..."

"..."

"..."

“Ha ha ” Đồ Hi lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi hai anh em Triệu gia đến, “Thiếu gia, xin hãy tự trọng ”. Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Không khí sôi nổi bỗng nguội lạnh.

Thiếu niên trong đôi mắt sáng long lanh nước mắt, cắn cắn môi, đáng thương nhìn thanh niên xinh đẹp, đau lòng nói: "Hạ Diễn, anh trốn em làm gì? "

Thái độ tránh mà không kịp của chàng trai đã phá vỡ hoàn toàn sự phòng thủ của tiểu thiếu gia.

"..."

Hạ Diễn nhận ra rằng mình vừa mới quá kích. Cậu không giải thích được, cũng không muốn giải thích nên lựa chọn im lặng, chơi trò lưu manh đến cùng.

Phòng khách rộng rãi và sáng sủa có ba người đối diện nhau trong một hình tam giác.

Rõ ràng đang ở trong tâm bão nhưng chàng trai lại khoanh tay, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt đào hoa tự nhiên trìu mến, thong dong tự tại, bay bổng, đem trái tim chân thành một lòng một dạ của người khác nắm giữ chà đạp xuống đất.

Làm người ta không thể yêu, không thể đòi hỏi, chỉ có sự ghen tuông lớn lên một cách điên cuồng.

Đồ Hi và Triệu Văn Hàm, ai mà không phải là địa vị cao hơn người thường?

Bây giờ họ đang đối mặt với nhau như oán phụ.

Tống Tuyết Dương rùng mình một cái, trong lòng giấu đi tia si mê cuối cùng đối với chàng trai trẻ, bước vào chương trình, cô đã nhiều lần tỏ ra ưu ái Hạ Diễn, còn tiếp máy ảnh cho cậu, có lẽ chưa chắc không có ý lấy lòng cậu.

Nhưng bây giờ ... Cô ấy nên tiếp tục làm một cặp người yêu giả với Chung Phi Dương.

Hạ Diễn là một đóa đựng kịch độc hoa, một khi tiếp xúc, liền làm người muốn sống không được, muốn chết không xong.

Trò hề cuối cùng cũng kết thúc ở việc đạo diễn giả ngây giả dại cho xong việc.

Đạo diễn lo lắng! Nghĩ đến buổi phát sóng trực tiếp ngày mai, anh ta càng lo lắng hơn, nếu trong lúc phát sóng trực tiếp, Triệu Văn Hàm và Đồ Hi đánh nhau, anh ta nên giúp ai đây?

Sau một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, đạo diễn bắt đầu phát sóng trực tiếp với tâm trạng lo lắng.

Triệu Văn Hàm có lẽ đã bị anh trai cảnh cáo, vì vậy anh ấy không nói lời nào trước phòng phát sóng trực tiếp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Diễn từ xa bên ngoài máy quay, giống như một ‘hòn vọng phu ’.

Có một tình địch luôn thèm muốn người yêu của mình, Đồ Hi có chút không kiềm chế được, cố ý thực hiện nhiều động tác thân mật.

Triệu Văn Hàm: "..." Tôi hận.

Mặc dù điều hòa trung tâm của biệt thự đang bật, nhiệt độ luôn được giữ ở mức 26 độ dễ chịu, nhưng anh ấy dường như đang ngâm mình trong suối nước nóng và đổ mồ hôi.

Không thể tiếp tục như thế này nữa, đạo diễn rút kinh nghiệm đau đớn.

Đạo diễn phẩy tay, chuyển hoạt động bóng chuyền bãi biển ngày mai sang chiều nay.

Bốn cặp đôi sẽ thay phiên nhau quyết đấu và người giành vị trí đầu tiên sẽ được thưởng một bữa tối kiểu Pháp sang trọng. Từ khi đến chương trình, khách mời đều sống thanh đạm, bữa cơm thịnh soạn cũng đủ khơi dậy cảm xúc.

Tống Tuyết Dương xoa tay cười hì hì: "Vị trí thứ nhất nhất định là của chúng ta, Phi Dương thích nhất đánh bóng chuyền "

Chung Phi Dương ôm quả bóng chuyền và mỉm cười tự tin: "Tôi xin lỗi, tôi đến đây vì một bữa tối sang trọng."

Bọn họ kẻ tâng người hứng, hợp tác ăn ý.

Tống Tuyết Dương liếc mắt nhìn người nào đó một cái, vội vàng thu lại, còn tưởng rằng mình cẩn thận lại không phát hiện có người cũng đang nhìn mình.

Không dám cạnh tranh, sợ hãi bị tổn thương, không có uy hϊếp.

Đồ Hi thờ ơ thu hồi ánh mắt, không còn để ý đến Tống Tuyết Dương.

Một nhóm tám người, toàn mỹ nam mỹ nữ không khỏi đưa mắt nhìn người đi qua.

Đặc biệt trong số đó có một chàng trai trẻ, cậu mặc một bộ đồ thể thao không tay màu trắng đơn giản nhất, bên dưới là chiếc quần dài màu nâu đơn giản, dùng chân trần bước lên bãi biển.

Cát mịn màu vàng vàng hơi phủ lên lòng bàn chân khiến mu bàn chân trắng bệch, móng tay màu hồng nhạt dễ thương không tả nổi.

Khách du lịch trên bãi biển háo hức bắt chuyện.

Nhưng đều bị tổ chương trình ngăn cản.

Một số nhân viên không khỏi thở dài: "Sức hút của Hạ Diễn thực sự rất lớn "

"Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thấy một người đẹp trai như vậy trong đời." Một người khác nói: "Mọi người đều là con người, gen cũng quá khác nhau, ngay cả em trai của nhà đầu tư—" đều rơi vào đó.

Anh ta còn chưa nói xong, một người khác đã nhanh chóng bịt miệng: "Ngươi điên rồi."

"..."

Hai người đồng thời ngước mắt lên, liền thở phào nhẹ nhõm khi thấy cách đó không xa anh em Triệu gia thần sắc bình tĩnh, không có phản ứng.

Nhưng trên thực tế -

Triệu Văn Hủ nhìn xuống em trai mình và nói: "Em có nghe rõ không? Những người khác đang nói về em. Chừng nào em còn ở đây, cuộc nói chuyện sẽ không dừng lại."

"..." Triệu Văn Hàm mím môi.

“Bọn họ sẽ chán ghét em, thương hại em ”. Hận em chủ động làm tiểu tam, thương em như vậy hèn mọn không thể theo đuổi đối phương.

Triệu Văn Hàm: "Em không quan tâm "

"..."

Triệu Văn Hủ bất lực thở dài trong lòng, cảm thấy hơi mệt mỏi, đau khổ vì em trai mình bị mắc kẹt trong một tên cặn bã.

Thành thật mà nói, khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Diễn, anh ấy đã không thể phục hồi, máy ảnh hoàn toàn không chụp được vẻ đẹp và khí chất của cậu, anh ấy ngay lập tức hiểu tại sao em trai mình lại bị cuốn vào đó như vậy.

Nếu thực sự để em trai ở lại với mình, anh sợ rằng cuối cùng Triệu Văn Hàm sẽ là người không thể đi ra.