Thần Phẩm Đạo Thánh ( Dịch )

Chương 29: Công Pháp Thánh Phẩm

"Vi sư không có vật gì khác, vậy thì tặng Thánh pháp lệnh Thánh phẩm cấp Văn Sĩ này cho ngươi coi như quà gặp mặt đi." Kính Trần lấy ra một tấm Thánh Vật Lệnh giao cho Bạch Thương Đông: "Nhưng ngươi cũng không cần quá hy vọng, Thánh pháp lệnh Thánh phẩm cấp Văn Sĩ mặc dù không có nhiều, nhưng không phải hiếm thấy, chỉ là thật sự có khả năng mở ra công pháp Thánh phẩm từ trong đó thì ikhông có mấy người."

"Đề mục trên Thánh pháp lệnh Thánh phẩm đều rất lạ, nếu không gặp được cơ duyên thì có tốn cả đời cũng không có đầu mối. Ví dụ như một tấm này của ta, phía trên chỉ có hình vẽ một bàn tay, một điểm đen và một đóa hoa, tổ hợp kỳ quái như vậy thật sự khiến người ta khó mà liên tưởng làm ra văn chương Thánh phẩm. Sau khi lấy được Thánh pháp lệnh, ta cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng muốn làm ra một bài thơ bình thường cũng không có đầu mối, chứ đừng nói chi tới

thơ văn Thánh phẩm rồi, có thể mở ra công pháp trung phẩm cũng đã không tệ rồi, cho nên ta vẫn không mở Thánh pháp lệnh này ra, thực sự quá lãng phí."

Bạch Thương Đông nhận lấy Thánh pháp lệnh, sau khi nhìn một cái thì nét mặt lại biến thành cổ quái.

Thánh pháp lệnh này đúng như cùng Kính Trần nói, phía trên không có chữ viết, chỉ khắc một đường cong đơn giản hình bàn tay, trên bàn tay có một chấm đen và một đóa hoa, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.

Hình vẽ kỳ lạ như vậy, thật sự khiến người ta rất khó nghĩ ra được bài thơ nào ưu mỹ, nhưng Bạch Thương Đông vừa nhìn đến hình vẽ này, lại lập tức nghĩ tới mấy câu thích hợp.

Một trong các thi nhân theo chủ nghĩa lãng mạn của văn học sử Anh quốc- William Blake, trong trường ca « Tiên Đoán Ngây Thơ » có bốn câu mở đầu:

To see a World in a Grain of Sand

And a Heaven in a Wild Flower,

Hold Infinity in the palm of your hand

And Eternity in an hour

Bốn câu thơ này ở trung quốc có rất nhiều phiên bản phiên dịch, Bạch Thương Đông thích nhất là phiên bản do Tông Bạch Hoa đại sư phiên dịch.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Phiên dịch ra bốn câu chính là:

Một bông hoa một thế giới, một hạt cát một thiên đường.

Tay quân chứa đựng vô biên, chớp mắt đã qua ngàn năm.

Bốn câu này thật sự quá hợp với hình vẽ trên Thánh pháp lệnh Thánh phẩm này, nếu khắc bốn câu này lên, ngay lập tức sẽ khiến hình vẽ đơn sơ rời rạc này biến thành đầy thâm ý.

Bạch Thương Đông có thể khẳng định, chỉ cần hắn khắc bốn câu này lên Thánh pháp lệnh, tuyệt đối có khả năng mở ra công pháp Thánh phẩm.

"Sư phụ, nếu như ta có thể mở ra công pháp Thánh phẩm từ trong tấm Thánh pháp lệnh này, có phải ta cũng không cần đi Thiên Ma Tràng hay không?" Bạch Thương Đông hỏi Kính Trần với vẻ mong đợi.

"Ngươi tự tin có thể mở ra công pháp Thánh phẩm sao?" Kính Trần kinh ngạc nhìn Bạch Thương Đông.

"Nếu như có thể không cần đi Thiên Ma Tràng, ta sẽ gắng sức thử một lần." Bạch Thương Đông nhìn Kính Trần, muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt Kính Trần.

"Xem ra trong lòng ngươi đã có dự tính." Kính Trần cười một tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi cũng không cần suy đoán suy nghĩ của ta, ta có thể nói cho ngươi biết, chuyện đi Thiên Ma Tràng là bắt buộc phải làm, cho nên dù ngươi mở ra công pháp Thánh phẩm, thì cũng nhất định phải đi Thiên Ma Tràng."

Bạch Thương Đông nghe thế thì lập tức thất vọng, Kính Trần lại lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu ngươi có thể mở ra công pháp Thánh phẩm, ta cũng không tiện lấy thêm « Gϊếŧ Ma Thành Đạo Đại Pháp » đưa cho ngươi, có thể đổi thành ba bộ Bí kỹ Thánh phẩm, ba bộ bí kỹ này đều là do ta sáng tạo, ta ở Kính Thai Đảo vài chục năm mới tạo ra, nhất định sẽ rất có ích cho ngươi khi ở Thiên Ma Tràng."

"Ông vốn chuẩn bị truyền ba bộ bí kỹ đó cho ta chứ gì." Bạch Thương Đông bĩu môi: "Không phải là ông muốn nghe bài thơ mà ta nghĩ tới sao, không cần vòng vo như vậy, cũng không có gì bí mật cả, ta đọc cho ông nghe là được."

"Không hổ là đồ nhi ngoan ngoãn của ta, hiểu được tâm tư của vi sư." Kính Trần cười tủm tỉm nói.

Từ khi hắn khắc bài thơ kinh phật của Tuệ Năng lên kính thạch kia, tính cách của Kính Trần từ nghiêm túc đã biến thành ôn hòa, dù Bạch Thương Đông nói chuyện với ông không hề lễ phép gì, ông cũng không tức giận chút nào, thật sự chỉ chuyên tâm với chấp niệm của riêng mình, Bạch Thương Đông vô cùng nể tính cách này của ông, hắn tự nhận là mình không thể làm được như Kính Trần.

"Dù sao bộ « Gϊếŧ Ma Thành Đạo Đại Pháp » này ta sẽ không luyện, hiện tại mở ra Thánh pháp lệnh này là được rồi." Bạch Thương Đông vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy Thánh pháp lệnh, một tay ngưng kết kình khí, khắc bốn câu mở đầu trong « tiên đoán ngây thơ » lên tấm Thánh pháp lệnh này.

Bạch Thương Đông vừa khắc, Kính Trần đứng bên cạnh vừa nhìn vừa thầm nhẩm: "Một bông hoa môt thế giới, một hạt cát một thiên đường. Tay quân chứa đựng vô biên, chớp mắt đã qua ngàn năm."

Đọc xong bốn câu này, trên mặt Kính Trần nhất thời lộ ra vẻ rung động, trong bốn câu thơ này ẩn chứa đạo lý vô cùng thâm ảo, ngay cả ông cũng chỉ có thể hiểu được một chút thôi.

Kính Trần nhìn Bạch Thương Đông bằng ánh mắt có chút cổ quái, thầm nghĩ trong lòng: "Trong lịch sử vô tận ở Thanh Châu, từng có người nào tài hoa ngạo thế như vậy? Mấy câu thơ này, và trong đầu của người này đều chứa dựng chân lý tối cao của thế gian, hắn là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi lại có thể viết ra câu thơ như vậy, chuyện này quả thực nghe mà có chút rợn người. Cho dù là thánh nhân trời sinh trong truyền thuyết kia cũng không hơn được hắn, chẳng lẽ

Thanh Châu ta thật sự sẽ sinh ra một thánh nhân sao?"

Trong khi Kính Trần trầm tư, Thánh pháp lệnh trong tay Bạch Thương Đông đã sinh ra dị tượng, chỉ thấy trên Thánh pháp lệnh kia lập lòe ánh sáng, giống như là biến thành một màn cát, biến ra thành đủ cảnh tượng từ dãy núi, non sông, biển cả, mà đóa hoa kia cũng nở rộ tầng tầng lớp lớp, tạo ra đủ loại kỳ hoa dị thảo, chim muông trùng cá, chim bay cá nhảy, tất cả núi sông biển cả cùng sinh mạng đều không ngừng thay đổi.

Núi non sụp đổ, sông lớn đổi đường, hoa cỏ khô héo, chim muông chết đi, mà dãy núi mới lại sinh ra, sinh mệnh mới vừa khô héo lại bắt đầu nảy mầm trưởng thành, tất cả luân hồi dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt, lại giống như kéo dài vô tận.

Rất nhiều dị tượng diễn biến đến cực hạn lại bị một bàn tay khống chế, sau đó tất cả dị tượng đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn dư lại một tinh hạch sáng chói lớn chừng hột đào rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Thương Đông.

Tinh hạch này được đặt tên là Thánh pháp tinh, chỉ cần lấy Chân Mệnh Đạo Ấn rót kình khí vào, là có thể khiến công pháp bên trong hiện ra, chỉ có người mở ra nguyên bản Thánh pháp lệnh mới có Thánh pháp tinh, người bình thường học công pháp, đều là sau khi người khác mở ra rồi lại một lần nữa sao chép.

"Quả nhiên là Thánh phẩm." Nhìn đến dấu hiệu cấp thánh trên Thánh pháp tinh kia, mặc dù Kính Trần đã sớm đoán được kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được khen ngợi một câu.

"Không biết công pháp Thánh phẩm này ra có tên là gì?" Kính Trần nhìn Thánh pháp tinh trong tay Bạch Thương Đông, có thể chứng kiến một bộ công pháp Thánh phẩm mới sinh ra, cho dù là Kính Trần là Chí Nhân cũng vẫn thấy kích động.

"Ta phải xem qua mới biết." Bạch Thương Đông dán Thánh pháp tinh lên trên trán, khởi động Thập Phương Cổ Đế, rót kình khí vào bên trong Thánh pháp tinh, nhất thời rất nhiều tin tức từ trong Thánh pháp tinh chảy ra, một tia ý thức tràn vào trong đầu Bạch Thương Đông.