Khi Ngọc Ngọc Chân Nhân còn trẻ đã cùng Cung Thiên Sơn vào sinh ra tử, không biết đã trở về từ cõi chết bao nhiêu lần, trên người lại mắc phải bệnh đau khớp, chữa mãi vẫn không hết.
Khoảng thời gian trước Ngọc Ngọc Chân Nhân tìm được một phương thuốc cổ, có thể chữa trị bệnh đau khớp này, Ngọc Ngọc Chân Nhân đã tìm được gần đủ các loại dược thảo trong phương thuốc rồi, chỉ có một vị được Thượng phẩm thảo dược cấp Văn Sĩ được đặt tên là Tam Dương Hoa là vẫn không có, chỉ tìm Được Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa.
Nhưng phải lấy được Tam Dương Hoa từ Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa này, lại cần dùng văn thơ Thượng phẩm để mở ra, trên tay Ngọc Ngọc Chân Nhân chỉ có một Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa, ông ta không dám mở loạn, tìm rất nhiều người quen hỗ trợ rồi nhưng đều không đủ tự tin có khả năng viết ra văn thơ cấp Thượng phẩm.
Nếu văn thơ quá kém, đến lúc đó mở ra lại là Nhị Dương Hoa hoặc là Nhất Dương Hoa, vậy thì sẽ không đúng với phương thuốc.
Bởi vì có người ở trong vườn Văn Sĩ nghe Bạch Thương Đông nói câu " Sống như đóa hoa mùa hạ rực rỡ, chết nhẹ nhàng như lá thu yên tĩnh", lập tức đề cử cho Ngọc Ngọc Chân Nhân tìm Bạch Thương Đông hỗ trợ mở Tam Dương Hoa, chỉ cần sống như đóa hoa mùa hạ rực rỡ là nhất định có thể mở ra được Tam Dương Hoa, cho nên Ngọc Ngọc Chân Nhân vội vàng chạy tới tìm Bạch Thương Đông.
Thơ văn trên thế giới này ngoài thơ văn khắc trên Thánh Đạo Bi là không thể dùng ở ngoài, còn những thơ văn khác có thể sử dụng lặp đi lặp lại, nhưng chỉ có chủ nhân của người làm ra thơ mới có thể dùng, người bên cạnh dù biết rõ cũng vô dụng.
"Bạch gia tiểu tử, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói ra." Ngọc Ngọc Chân Nhân nóng lòng muốn lấy được Tam Dương Hoa, khô ng kịp chờ đợi muốn cho Bạch Thương Đông giúp ông ta mở ra Tam Dương Hoa.
Bạch Thương Đông cảm thấy giúp Ngọc Ngọc Chân Nhân một tay cũng không có vấn đề, nhưng giúp miễn phí thì tuyệt đối không được, cho dù hắn không quan tâm đến số thù lao kia, nhưng nếu hắn làm như thế, sau này người khác cũng tìm hắn nhờ giúp đỡ, đến lúc đó thì phiền toái.
Hắn không thu thù lao của Ngọc Ngọc Chân Nhân, rồi lại thu thù lao của những người khác, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị người ghi hận.
Bạch Thương Đông đang do dự nên đòi thù lao gì khiến Ngọc Ngọc Chân Nhân không thể tiếp thụ nổi, lại sẽ không khiến người khác cảm thấy hắn rất tùy tiện, thì Cung Tố Quân đã mở miệng trước.
"Chân Nhân, ngài là trưởng bối, chúng ta là vãn bối hỗ trợ cũng là chuyện nên làm, thù lao thì không cần, không phải ngài có một lệnh phù chín tầng Bí Pháp Các cấp Văn Sĩ sao, cho chúng ta mượn dùng một chút được không? Bạch Thương Đông mới vừa tấn thăng Văn Sĩ, còn chưa có bí pháp thích hợp, đúng lúc mượn lệnh phù của ngài để xem." Cung Tố Quân nói.
Bí pháp Cung gia đều trong bí pháp các, đệ tử bình thường có thể tùy ý ra vào ba tầng dưới, chỉ là ba tầng dưới đều là một số bí pháp hạ tam phẩm, nếu muốn lên tầng cao hơn, thì cần có chút cống hiến cho gia tộc, được đến lệnh phù tầng thứ tương ứng, mới có thể tiến vào.
Hơn nữa lệnh phù là đồ dùng duy nhất, một tấm lệnh phù chỉ có thể vào một lần, lệnh phù chín tầng trên tay Ngọc Ngọc Chân Nhân là lệnh phù cao cấp nhất, bí pháp cất giấu trong đó đều là bí mật bất truyền của Cung gia, nhưng bởi vì chỉ là lệnh phù bí pháp các dành cho Văn Sĩ, nên không có tác dụng gì đối với Ngọc Ngọc Chân Nhân, cho nên Cung Tố Quân mới dám nói ra.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ngọc Ngọc Chân Nhân đảo tròng mắt một vòng, luôn miệng nói: "Không được không được, lệnh phù chín tầng bí pháp các trân quý bực nào, ngươi chỉ giúp ta mở một tấm Thánh Thảo Lệnh Thượng phẩm mà muốn thứ này, chuyện làm ăn này không thể làm, các ngươi nói điều kiện khác đi."
"Thứ khác thì chúng ta cũng không thiếu, mong Chân Nhân hỗ trợ." Cung Tố Quân nói.
"Ta cũng muốn hỗ trợ các ngươi, nhưng giao dịch như vậy thì ta quá thiệt, nếu không thì thế này nhé, ngoài Thánh Thảo Lệnh Thượng phẩm lần này Bạch gia tiểu tử giúp ta mở ra, về sau ta có lúc cần, sẽ lại giúp ta mở chín lần Thánh Vật Lệnh nữa thì thế nào?" Ngọc Ngọc Chân Nhân híp mắt nói.
Lệnh phù vào chín tầng bí pháp các cấp Văn Sĩ đúng là không có tác dụng gì với ông ta, nhưng đối với Văn Sĩ như Bạch Thương Đông thì dĩ nhiên là có tác dụng lớn, ông ta muốn nhân cơ hội này để kiếm chút lời.
"Chân Nhân, mười lần thì quá nhiều đi, hai lần chứ?" Bạch Thương Đông mỉm cười tiếp lời.
"Không được không được, lệnh phù chín tầng bí pháp các, toàn bộ Cung gia cũng không có mấy tấm, đổi cho ngươi mười lần, một lần cũng không thể thiếu." Ngọc ngọc lập khắc nói.
"Nhiều nhất năm lần, không thể nhiều hơn nữa." Bạch Thương Đông lại làm ra nhượng bộ.
"Không được, nói mười lần là mười lần, nếu các ngươi không đổi thì thôi, ta lại đi tìm người khác nhìn một chút." Ngọc Ngọc Chân Nhân đã chắc chắn Bạch Thương Đông rất cần khối lệnh phù này, nhất định không chịu nhường.
Vốn tấm lệnh phù này vô dụng với ông ta, có thể dùng để Bạch Thương Đông mở ra Tam Dương Hoa là tốt rồi, nưng bây giờ đã có món hời, Ngọc Ngọc Chân Nhân tự nhiên cũng không nguyện ý bỏ qua cho.
Bạch Thương Đông đang muốn nói cái gì, lại nghe được tiếng của Tiểu Lục từ bên ngoài truyền tới.
"Tiểu thư, gia chủ sai Tống tổng quản mang đồ tới rồi."
Cung Tố Quân vội vàng kéo Bạch Thương Đông cùng nhau đi ra ngoài đón, chỉ thấy Tống tổng quản mang một hộp dài đến trước mặt Bạch Thương Đông, cười nói: "Bạch cô gia, đây là gia chủ để ta đưa cho ngài, gia chủ còn có một câu nói để ta chuyển ngài, về sau còn cần gì thì có thể trực tiếp đi tìm gia chủ đại nhân."
"Tống tổng quản cực khổ, vào bên trong uống ly trà chứ?" Bạch Thương Đông nhận lấy cái hộp rồi mỉm cười nói.
"Gia chủ vẫn chờ ta trở về phục mệnh đây, ngày khác lại tới trong phủ quấy rầy." Thái độ của Tống tổng quản với Bạch Thương Đông cực kỳ cung kính, rất khác so với lúc trước.
Tiễn Tống tổng quản về, Bạch Thương Đông tiện tay mở hộp dài kia ra, chỉ thấy bên trong đặt chuôi Long Lân Nhận này, loại trừ Long Lân Nhận còn có một tấm lệnh phù màu đen lớn cỡ bàn tay cùng hai tấm tơ lụa.
"Lệnh phù chín tầng bí pháp các cấp Văn Sĩ." Cung Tố Quân nhìn thấy lệnh phù màu đen kia lại có chút giật mình nói.
"Gì đó?" Ngọc Ngọc Chân Nhân ở bên trong nghe thấy Cung Tố Quân nói, lập tức đi tới nhìn vào trong hộp, quả nhiên là thấy bên trong có đặt một tấm lệnh phù chín tầng bí pháp các cấp Văn Sĩ, sắc mặt lập tức biến thành cổ quái.
"Khụ khụ. . . Cái kia. . . Bạch gia tiểu tử. . . Lệnh phù ngươi còn muốn đổi hay không?" Vẻ mặt Ngọc Ngọc Chân Nhân lúng túng hỏi.
"Lệnh phù chúng ta đã có, hơn nữa Chân Nhân ngài nói giá cũng quá quý, chúng ta không gánh nổi, nếu không ngài lại tìm người khác nhìn một chút?" Bạch Thương Đông nói với vẻ chế nhạo.
"Ta mà có thể tìm người khác thì còn cần tới tìm các ngươi?" Trong lòng Ngọc Ngọc Chân Nhân thầm buồn rầu, hận không thể tát cho mình hai bàn tay: "Đàng hoàng đổi không phải xong rồi, nhất định phải bày dáng vẻ muốn chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ ngay cả miệng cũng không mở được rồi."
"Chân Nhân, nếu ngài không có chuyện gì nữa, chúng ta đi bí pháp các trước để xem bí pháp, sau đó về lại đi tới phủ ngài thăm viếng." Bạch Thương Đông vừa nói vừa làm bộ muốn đi.
Bạch Thương Đông cũng chỉ muốn ép Ngọc Ngọc Chân Nhân một chút, cũng không thật sự muốn đi.
Mặt già của Ngọc Ngọc Chân Nhân đỏ bừng, có nhìn một lúc lâu, mới cắn răng giậm chân một cái, móc từ trong lòng ngực ra một vật, rồi kín đáo đưa cả Thánh Thảo Lệnh Tam Dương Hoa cho Bạch Thương Đông: "Bạch gia tiểu tử, ngươi giúp ta mở ra Tam Dương Hoa, cái này thuộc về ngươi."
"Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm cấp Văn Sĩ!" Sau khi Cung Tố Quân nhìn thấy rõ vật kia, không nhịn được kinh ngạc kêu thành tiếng.
Bạch Thương Đông cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy một tấm Thánh Vật Lệnh lớn cỡ bàn tay, phía trên in bốn chữ Thánh Thú Văn Sĩ, mà một mặt khắc lại không có hình vẽ, chỉ có khắc một chữ.