Mộ Chanh Chanh ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, sau khi tỉnh lại mới phát hiện có gì đó không đúng, đây không phải là phòng của cô, chân trần ở trong phòng xoay vài vòng mới ý thức được tiêu đời rồi, cô bị bắt cóc.
Cô gấp đến sắp khóc, nghĩ thầm bọn bắt cóc nào đui mù như vậy, bắt trói một “con đổ nghèo khỉ” như cô??
Đúng lúc này có tiếng đập cửa vang lên, cô sợ tới mức bay mất một phách, chỉ được giọng nói nhẹ nhàng truyền vào từ bên ngoài.
“Tiểu Mị, dậy rồi sao, lên phòng ăn sáng đi.”
“Tiểu Mị?
Cô lúc nào thì biến thành tiểu Mị?
Người đứng bên ngoài không nghe cô đáp lại, vì thế đẩy cửa bước vào, Mộ Chanh Chanh cuống quít dùng khăn trải giường bao lấy chính mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn “Kẻ xâm lấn.”
“Cậu đi lên đi.”
Người nọ dịu dàng nhìn cô cười cười, thấy cô không nói gì, lại nói tiếp:
“Lại còn không đi muộn rồi đấy, chờ lát nữa nhờ Kỷ Vũ thuận đường đưa cậu đi.”
Kỷ Vũ?
Tên này sao lại quen tai như vậy?
Mộ Chanh Chanh nhíu mi xuy nghĩ.
Đợi đã.
Kỷ Vũ, Vạn Mị, này không phải nhân vật trong sách thịt văn cô viết sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở trong thế giới hiện thực?
Ôm tâm lý may mắn, Mộ Chanh Chanh thử nói:
“Đình Đình, mình ra ngoài ngay đây, cậu bảo Kỷ Vũ chờ mình một chút đi.”
Trần Đình cười nói đồng ý một tiếng, lúc này mới thong thả ung dung đi ra ngoài.
Đợi cửa bị đóng lại, Mộ Chanh Chanh liền giống như quả bóng xì hơi, ngồi phịch xuống giường.
Cô nhớ tới tối hôm qua, cô vì theo kịp tiến độ chạy deadline đến nữa đêm, trước lúc tắt màng hình cũng không quên đọc phần bình luận của độc giả.
Tiểu Dứa: Xem nhiều thịt văn như vậy, tôi ghê tởm bà tác giả này nhất, tam quan đổ nát không nói, còn mạnh dạng HE, nôn....
Mộ Chanh Chanh khí huyết dâng trào, bất chấp mình đang khoác áo choàng liền trả lời: Thịt văn tìm nói chuyện tam quan? Ngài sống đến mấy năm tuổi trẻ rồi thế?
Tiểu Dứa: Hế lô bà già, xem kỹ trước khi nói, nam nữ chủ sạch chỗ nào?
Mộ Chanh Chanh xem thường hếch mặt lên trời: Đại sư, đi nhầm chỗ rồi, này mẹ nó là thịt văn!!! Biết cái gì là thịt văn không? Chính là nam nữ chủ chẳng phân biệt hoàn cảnh chẳng phân biệt thời gian XXOO....
Vừa muốn offline, lại thấy Tiểu Dứa lập tức đáp lại: Bà già mạnh bạo như thế, chẳng lẽ cô mỗi ngày đều sống ở thế giới thịt văn?
Mộ Chanh Chanh không thèm để ý đến hắn nữa, tắt máy đi ngủ!!!