Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới

Chương 9: Thông Báo Tuyển Dụng Nhân Viên 1

"Cậu nói thật à?" Lý Toa Toa đang trang điểm, nghe lời bạn thân nói xong, cô ấy không khỏi dừng động tác lại, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt.

Thế giới này không có đồ trang điểm nên dù có trang điểm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dù khuôn mặt của cô xinh đẹp hay bình thường thì ở đây gần như không ai để ý tới.

Lý Toa Toa chán quá mà lại không thích đi khu vui chơi, không có chuyện gì làm nên nặn đồ trang điểm để nghịch, bắt chước quá trình trang điểm để gϊếŧ thời gian.

Trần Mỹ Nguyệt ngồi đối diện Lý Toa Toa gật đầu liên tục: "Thật mà, ngay bên ngoài khu vui chơi tầng chín mươi chín kìa. Cũng không biết chủ quán là ai mà nặn ra thức ăn không chỉ có mùi mà còn có vị nữa. Giống đồ thật như đúc luôn. Bây giờ nhớ lại mùi vị của cánh gà nướng cay, tớ còn phải nuốt nước miếng đây này."

Trần Mỹ Nguyệt và Lý Toa Toa khá dễ bắt chuyện. Bọn họ thường xuyên hẹn nhau nặn đồ trang điểm ra chơi.

Nhưng cùng một chuyện mà làm mấy chục năm cũng sẽ có lúc chán. Thật ra thì Trần Mỹ Nguyệt cũng không thích khu vui chơi. Có thể là hôm đó nhàm chán quá, lại được những người khác xúi giục tới rạp chiếu phim tầng chín mươi chín.

Lúc xem phim Trần Mỹ Nguyệt không có quá nhiều cảm xúc. Nhưng mới xem được một nửa thì có bốn người đi vào, trong tay xách hộp gì đó.

Bốn người kia vừa tới, những người đang chăm chú xem phim bị hút mất một nửa sự chú ý.

Khi một người trong đó mở hộp ra thì giống như một quả bom thơm vậy. Nó phát nổ ngay trong rạp chiếu phim. Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi vị cay nồng quyến rũ kia, nước miếng trào ra trong vô thức.

Rõ ràng là trên màn hình lớn đang chiếu đến phần căng thẳng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất. Bình thường người xem đã hưng phấn đến nổi điên rồi.

Nhưng lúc đó sự chú ý của tất cả mọi người đều bị món ăn còn bốc hơi nóng trong tay bốn người kia thu hút hết. Chẳng còn ai để ý đến nội dung trên màn hình nữa.

Có người hỏi bọn họ mua ở đâu. Một người trong đó trả lời rằng bên ngoài rạp chiếu phim. Rất nhanh sau đó đã có người đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Mỹ Nguyệt vốn là một người không thích tụ tập đông người. Thức ăn là thứ đồ giả dối nhất dùng ảo thuật nặn ra. Càng chân thực lại càng khiến người ta cảm thấy trống rỗng. Bởi vì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Nhưng bốn người kia thật sự rất phiền. Rõ ràng là đang giả vờ ăn nhưng lại còn vừa khóc vừa ăn. Trông cứ như được ăn ngon ăn thật vậy.

Một lát sau, người xem đi ra ngoài kia cũng cầm hộp quay lại, chôn người trong chỗ ngồi cắn cánh gà nướng cay, cay đến nỗi phải hà hơi, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt. Ăn xong, người nọ lại vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Dần dần, càng ngày càng nhiều người đi ra ngoài, nói là mang theo thức ăn trở về.

Người bạn đồng hành của Trần Mỹ Nguyệt không nhịn được cũng tham gia cùng. Anh ta tự đi mua hai cặp cánh gà nướng cay cùng canh ngọt rồi cho Trần Mỹ Nguyệt một cặp.

Lúc cắn lên cánh gà nướng, Trần Mỹ Nguyệt ngạc nhiên đến đờ người.

Cô ấy đã không còn nhớ mình đã bao nhiêu năm không ăn đồ ăn rồi. Nhưng cánh gà này thật sự rất giống vị trong trí nhớ của cô ấy.

Da gà nướng mềm mềm hơi cháy, thịt gà non mềm nhiều nước. Hạt tiêu trước kia cô ấy không thể ăn được lại trở thành một gia vị hoàn mỹ, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác khiến cô ấy càng ăn càng thích, không dừng lại được.

Ăn xong một cặp cánh gà nướng cay, cô ấy lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếc rằng ra muộn quá nên cái quán kia đóng cửa mất rồi. Có vài người muốn mua nhưng không mua được vẫn còn quanh quẩn ngoài cửa.

Trần Mỹ Nguyệt cẩn thận miêu tả cho Lý Toa Toa nghe mùi vị mình đã được ăn sau đó mời mọc: "Ngày mai chúng ta cùng tới cửa hàng kia ăn đi?"

Lý Toa Toa nhíu mày, không quá tin tưởng: "Tớ không thể tưởng tượng được đồ ăn nặn ra từ ảo thuật thì có thể có vị gì. Không phải thứ gây cười gì đấy chứ? Có phải cậu bị người ở rạp chiếu phim lừa rồi không?"

Không phải ai cũng thích tới khu vui chơi làm việc. Có một số người muốn dùng cách khác để kiếm thêm thời gian. Ví dụ như dùng ảo thuật nặn ra một ít đồ trong trí nhớ rồi rao bán. Những thứ thú vị thường dễ bán cho người khác hơn. Có thứ lại không thu hút đến vậy.

Vì vậy có người nhờ vào diễn xuất để thu hút người qua đường.

Dù là thế giới nào thì mấy trò lừa bịp vẫn luôn tồn tại rộng rãi.

Lý Toa Toa cũng đã từng bị lừa.

Lúc ấy người kia nói rằng đồ trang điểm anh ta nặn ra thật sự rất hữu hiệu, bôi lên mặt có thay đổi rõ ràng, lừa gạt Lý Toa Toa mất một trăm năm thời gian.