Yêu Của Thiên Thảo

Chương 5: Thủ hộ thiên sứ (3)

“Cô cuối cùng cũng nhớ ra sao.” Đỗ Quân Điển buông ra hai tay, khóe miệng giương lên cười trào phúng, “Mặc dù cô không đem tôi để ở trong lòng, bất quá tôi lại đem lời của cô đều nhớ kỹ, tôi còn ghi nhớ những lời cô nói , cho nên hiện tại không ai dám ăn hϊếp tôi.”

Những kể nằm đây, chính là minh chứng tốt nhất!!!

“Cậu tại sao phải cùng nhiều người như vậy đánh nhau?”

“Không có gì , chỉ là xem bọn họ không vừa mắt mà thôi.” Hắn tùy tiện nói , “Tôi hiện tại đã rất mạnh .”

Này... Này... Lời nói trước đây của cô, có phải hay không phản tác dụng.

“Ngu ngốc!” Cô cốc hắn một cái.

Mặc dù hơi đau nhưng không có làm cho hắn chán ghét

“Cô đánh tôi.” Hắn hơi nhíu mày.

“Cậu cho rằng đem tất cả mọi người đánh thành như vậy là mạnh mẽ sao? Những điều tôi nói với cậu là để cho cậu bảo vệ chính mình chứ không phải là ăn hϊếp kẻ khác!” Vương Kỷ Hoa tức giận nói.

Đỗ Quân Điển trầm mặc, thật lâu mới xê dịch môi, “Tôi không hiểu.” Hắn mới không có cảm giác mình làm sai!

Cô giơ tay lên, dùng sức dí vào vết thương trên mặt hắn.

“A!” Hắn không khỏi kêu đau một tiếng, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.

“Vẫn còn biết đau sao?” ngón tay cô dời đi, gõ gõ trán của hắn, “Những người kia so với cậu còn đau hơn. Kẻ mạnh chân chính, không phải là như thế!”

Tiếng nói thanh thúy của cô, chạm vào đáy lòng hắn

Mà cô, chỉ là trợn to hai mắt nhìn hắn.

“Không có ai... Nói với tôi nói như vậy.” Thiếu niên lầm bầm. Cô là người đầu tiên nói cho hắn biết, phải hiểu được người bảo vệ mình, cũng là người thứ nhất nói cho hắn biết, cường đại không là dựa vào sức lực để quyết định.

“Tóm lại về sau còn đánh nhau, làm cho tất cả mọi người quỳ phục dưới chân cậu, cũng không là chuyện gì tốt!” Lúc này đây, tay cô nhẹ xoa lên mặt hắn “Rất đau sao?”

“Vết thương nhỏ thôi mà.” Hắn bĩu môi, không muốn trước mặt cô tỏ ra yếu đuối.

“Có băng dán không?” Vương Kỷ Hoa hỏi.

Thiếu niên lắc đầu.

“Đây chỉ có thể dung miệng liếʍ, làm cho vết thương không bị nứt ra.”

“Dùng miệng liếʍ?”

“Đúng vậy, cậu dùng đầu lưỡi liếʍ qua miệng viết thương đi.”

“Liếʍ như thế nào?”

“Chính là như vậy !” Cô không có nghĩ nhiều trực tiếp bắt đầu với làm mẫu, nâng qua mặt hắn, trực tiếp vươn ra đầu lưỡi, liếʍ miệng vết thương của hắn.

Mang theo ấm áp, giống như là động vật liếʍ láp miệng vết thương, làm cho thiếu niên tim đập mạnh và loạn nhịp .

Cho đến một loạt động tác làm xong, Vương Kỷ Hoa mới phát hiện mới vừa rồi bị cô liếʍ đối tượng đã không còn cậu bé sáu tuổi, mà là một cậu nhóc 13,14 tuổi.

Đối phương thân thể rõ ràng cứng đờ, cho tới bây giờ, cô chỉ hy vọng hắn không có thích sạch sẽ.

“Cậu không sao chứ.” Cô có chút lúng túng hỏi.

“Không sao.” Hắn khôi phục vẻ mặt, ngón tay lơ đãng mơn trớn khóe miệng. Không hiểu tại sao , hắn chỉ cảm thấy miệng càng ngày càng nóng.

Là vì liếʍ miệng vết thương thật sự có hiệu quả sao? Hay là bởi vì cô?

“Về sau, cậu khong được đánh người !” Vương Kỷ Hoa không được tự nhiên tránh khỏi miệng hắn, nhìn về phía ngón tay của hắn.

Đó là một đôi tay rất đẹp, mảnh mai, thon dài, mặc dù chưa phát triển hêt, mặc dù bởi vì đánh nhau mà có chút sưng đỏ - - nhưng cũng không ảnh hưởng đến đôi bàn tay này.

“Biết không? Cậu có một đôi tay rất đẹp.” Cô nắm tay hắn, tỷ mỉ quan sát.

“Tay của tôi rất đẹp sao?”

Cô gật gật đầu, “đôi tay này của cậu, rất thích hợp với đánh đàn dương cầm, mà không phải thích hợp đánh nhau. Khi còn bé, cậu không phải nói muốn làm nghệ sĩ đàn piano sao?”

Đây là vì muốn đánh cho cô nghe! Đỗ Quân Điển kinh ngạc nhìn qua Vương Kỷ Hoa. Khi còn bé, cô đột nhiên xuất hiện ở thế giới của hắn, lại làm hắn trở tay không kịp biến mất trong thế giới của hắn.

Đã không có cô, vô luận hắn tiếp tục đánh ra bất kỳ khúc nhạc, đều đã không có tình cảm, còn dư lại chỉ là kỹ xảo mà thôi.

“Đúng rồi, cậu bây giờ còn có đánh đàn dương cầm chứ? Tôi nhớ cậu khi còn bé đánh đàn đánh cực kỳ hay a! Nếu như nếu có thể, tôi còn muốn nghe bản nhạc của cậu nữa.”

“Như vậy nếu như tôi đánh, cô sẽ tuân thủ lời hứa sao?”

Vương Kỷ Hoa mờ mịt nháy mắt mấy cái.

“Nhìn tôi.” Hắn lẳng lặng nói, ánh mắt kia, toát ra giống như trước đây chờ đợi.

Một khắc kia, cô kìm lòng không được, nói - - “Được.”

Nếu như nói đây là ngủ mơ, cô cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình.

Đúng là nếu như nói đây không phải là ngủ mơ, vậy tại sao cô chỉ là ngủ một giấc, mở mắt ra lại là một nơi hoàn toàn xa lạ

Đỗ Quân Điển mang cô tới trường học, xem ra là đến cái ký túc xá trong trường học, mà phòng của hắn... Được rồi, Vương Kỷ Hoa thừa nhận mình là đồ nhà quê, gian phòng ngủ kia, khoảng chừng hai trăm mét vuông.

Một cái phòng ngủ của học sinh trung học, liền lớn như vậy, căn phòng trọ bé nhỏ của cô có thể tính là gì.

Vẫn giống như lần trước, ngoài Đỗ Quân Điển không ai nhìn thấy cô, cô vẫn tieps tục cuộc sống tàn hình…

“Cô thật sự là thiên sứ sao?” Đóng cửa lại, Đỗ Quân Điển đứng bên cạnh cửa, quan sát Vương Kỷ Hoa nhì đông ngó tây.

Đột nhiên cô trượt chân, suýt té ngã.

“Nếu không phải như vậy, sao bao năm cô cũng không có già đi?” Hắn lại lầm bầm lầu bầu .

Vương Kỷ Hoa thanh thanh cổ họng: “Tôi biến mất, qua bao lâu rồi?”

“Cô thật sự muốn biết sao?”

Cô hơi mím môi, gật đầu.

“Tám năm , sau khi cô biến mất tôi cô đơn tám năm .” Hắn cười đi đến trước mặt cô, “không nhìn thấy cô phía sau, tôi đã đi tìm cô, nhiều người nói tôi trúng tà, còn chỉ trích tôi…nhưng tôi chỉ một mực muốn tìm thấy cố”

Nụ cười của hắn, tươi tắn là vậy, nhưng cũng nông đậm bi thương cùng cô đơn “Gặp lại cô, cái gì tôi cũng không muốn chỉ muốn giữ cô ở lại.”

Vương Kỷ Hoa giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má hắn, nhiệt độ trên da, hai bên tiếp xúc, là chân thật như vậy. Hắn thật sự tồn tại sao? Cái này gọi là Đỗ Quân Điển thiếu niên, đã từng là một người tên là Đỗ Quân Điển đứa trẻ.

Những ngày tháng sống chung kia, cô đã sớm biết hắn rất sợ cô đơn, tịch mịch, cô đã sớm hiểu, sự xuất hiện của cô, làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Tám năm sao... Vì cái gì trong đầu của cô, chẳng qua là cách mấy tháng mà thôi?Với hắn mà nói, nhưng lại suốt tám năm?

“Thực xin lỗi.” Cô lầm bầm.

“Tôi tiếp nhận!” Hắn đem tay cô nắm trong long bàn tay, “Tôi mặc kệ cô là thiên sứ cũng tốt, là yêu ma quỷ quái hay là cái gì khác đều tốt, nếu đã chỉ có một mình tôi có thể trông thấy cô, như vậy cô chính là thủ hộ thiên sứ của tôi !” Hắn đã không còn là thằng nhóc sáu tuổi,giờ hắn đã có năng lực nhận biết mọi thứ.

Hắn biết rõ, Kỷ Kỷ xuất hiện rất kì lạ, cô hoàn toàn không có năng lực gì đặc biệt, ngoại trừ những người khác không nhìn thấy cô, cô giống như là một người bình thường như vậy tồn tại. Đúng là tám năm , hắn trưởng thành, cô lại không có già đi, duy chỉ có điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái.

Nếu hắn đã không truy cứu lai lịch của cô, Vương Kỷ Hoa tự nhiên cũng vui vẻ, “Vậy chúng ta về sau sẽ sống tốt với nhau!”

“Tốt.” Hắn cũng có cùng ý nghĩ với cô. Thì ra, hắn đối với cô tưởng niệm, so với suy nghĩ của hắn còn sâu hơn.

“Bất quá nói trở lại, cậu mặc đồ này là như thế nào?” Vương Kỷ Hoa nói ra. Hắn hiện tại, giống như bọn nhóc lưu manh, không còn thấy bóng dáng của đứa trẻ ngoan ngoãn trước kia.

“Không tốt sao? Tôi cảm thấy rất Men nha .” Hắn nhún nhún vai.

“Không tốt!” Cô rất dứt khoát phủ quyết nói, “Cậu bây giờ là học sinh, cho dù muốn mốt thời thượng, cũng không phải mặc loại quần sao này. Đúng rồi, tủ quần áo của cậu ở nơi nào? Còn có lược, keo tóc?

Mỗ nữ bắt đầu tiến hành bắt đầu quá trình cải tạo của mình.

“Này, đồng phục đồng phục của cậu đây?”

“Tóc của cậu rất đẹp, lúc nhỏ đã đẹp lớn lên lại càng đẹp hơn”

“...”

“Còn có, cậu có biết hay không bộ dáng của cậu bây giờ, kỳ thật tuyệt không anh tuấn, căn bản giống như một con chim công, thực xấu.”

Nữ nhân vừa càu nhàu, hai tay vừa nhanh chóng, hung ác, chỉnh lại cổ áo cho hắn, đem hắn từ đầu đến cuối chỉnh chu lại. Nghĩ lại, khi cô ở tuổi hắn, kỳ thật cũng không phải dịu dàng nữ tính gì, luôn luôn bị lão ba lão mẹ trách mắng, nhưng cô vẫn không có thẹn mà còn có điểm tự hào.

Chỉ là khi trưởng thành, mới hiểu được, kẻ mạnh không chỉ dựa vào cách ăn mặc mà phải dựa vào chính bản than mình.

Thiếu niên không một tia dãy dụa, ngoan ngoãn để bàn tay ai kia di động chỉnh quần áo cho hắn

Trong đầu hắn bay giờ chỉ nghĩ đến một chuyện, là cô đã trở lại.

Cô trở lại bên cạnh hắn!!!