Yêu Của Thiên Thảo

Chương 1: Nhân duyên (1)

Vương Kỷ Hoa lúc mới ra đời đã định trước vận mệnh bấp bênh. Lúc cô vừa sinh ra, người thứ nhất xem bói nói nàng không có nhân duyên, nói cách khác cả đời này nàng không có cách nào lấy được chồng.

Kia Vương mẹ bảo thủ nước mắt lưng tròng, quả thực khó chấp nhận, đau lòng!!!

Đến năm cô năm tuổi, người coi bói thứ hai nói cô đời này đại phú đại quý, tương lai gả cho lão công tuyệt đối là kẻ vừa có tài vừa có tiền, nói cách khác cô là quý phu nhân.

Hai lão thầy bói mỗi người nói khác nhau, bất đồng. Họ xem cô là kẻ ngốc đi, nói hươu nói vượn cô mới không tin!!!

Năm cô mười năm tuổi cha mẹ kéo cô đi xem bói lần thứ ba, lúc này đây, thực là càng nói càng mơ hồ. Lão thầy bói nói cô không có gặp được ông xã tương lai nhưng ông xã tương lai lại gặp được cô.

Những lời này có ý gì, làm cho Vương lão và Vương mẹ trăm mối tơ vò....

Vương Kỷ Hoa hếch mũi coi thường, thật hoang đường cô mới không tin cái gì mà mấy lão thầy bói đó nói. Mà bây giờ, bà cô hai mươi năm tuổi tiểu bát quái ( bà tám) Trương Tử Mẫn ngược lại, với câu nói kia cảm thấy hứng thú.

“Kỷ Kỷ cậu không thấy câu nói kia rất có thâm ý sao?”

“Thâm ý ở chỗ nào?” Nàng hoàn toàn không để ý hỏi.

“Tớ đang suy nghĩ...có phải hay không ông xã tương lai của cậu từ nhỏ thầm mến cậu, nhưng cậu không biết ?”.

Trợn mắt một cái, Vương Kỷ Hoa bóp chán vô lực. “Sức tưởng tượng của cậu thật là phong phú”.

“Đa tạ quá khen”. Tử Mẫn da mặt dày trả lời.

“Chị!!! “không biết ở ra đứa bé trai tầm bảy tám tuổi kéo lấy áo của cô.

“A!!! nhóc con có việc gì sao?” Cô cúi đầu nhìn đứa bé phi thường đáng yêu.

Một bên Trương Tử Mẫn đã sớm kêu lên. “Thật là một đưa bé xinh đẹp!, tiểu minh tinh sẽ không phải lạc đường chứ ? em tên là gì vậy?”. Thằng bé không để ý đến câu hỏi của Tử Mẫn, chỉ im lặng lén nhìn Vương Kỷ Hoa. “Chị, chị liền gặp người sẽ trở thành nhân duyên của chị” . Hả? Tử Mẫn và Kỉ Hoa đều ngây người. Kì lạ, sao một đứa bé không biết ở đâu ra lại nói như vậy =.= , như thế nào đều cảm thấy quỷ quái.

Vương Kỷ Hoa hồi phục lại tinh thần, đối với thằng nhóc nói :” Này nhóc, có phải hay không em với ba mẹ bị lạc, có cần chị dẫn đến chỗ chú cảnh sát không?”.

“chị!!! có phải chị không tin em không?” thằng bé ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn cô “em nói đều là thật nha”.

Vương Kỷ Hoa gượng cười hai tiếng.

“Không tin thì chị xem kìa” thằng nhóc chỉ tay về phía trước.

Xem? Nhìn cái gì ?...Vương Kỷ Hoa nhìn theo hướng tay thằng bé, chỉ thấy phía trước có một cô bé chạy qua đường, đúng lúc đó một chiếc xe tải cũng đang lái tới, mà tài xế hình như không nhìn thấy cô bé đó, căn bản không có giảm tốc độ xe.

Nàng theo bản năng chạy đến đẩy cô bé kia ra.

Phanh!

Cô cảm giác mình bị một cỗ lực đạo nặng nề văng ra, đầu óc một mảng ngất đi.

Bên tai nghe được tiếng của Tử Mẫn hét to “Kỷ Kỷ”

Uy, uy!!! chẳng lẽ cô cứ như vậy nộp mạng cho lão Diêm Vương sao?

Vương Kỷ Hoa, sống hai mươi năm năm trên đời, chưa từng làm chuyện ác gì , những cũng không có làm chuyện gì quá tốt đi. Vì cái gì lúc đó cô lại phi thân cứu cô bé đó vậy? cô thực sự không hiểu nổi mình nữa.

Hết thảy chỉ có thể đổi cho thân thể tự ý hành động đi.

Thật kì quái, quá kì quái!!!

Vưởng Kỷ Hoa hai tay chống cằm, đánh giá hoàn cảnh hiện ra trước mắt, theo lí mà nói lúc cô tỉnh dậy phải là ở bệnh viện, dù sao cô cũng bị xe đυ.ng trúng.

Thế nhưng, hiện tại cô đang ở khu nhà Cổ Bảo ( Lin không biết là gì luôn để nguyên converter) giống như biệt thự, trong biệt thự có rất nhiều người lui tới. Đa số mọi người đều mặc đồng phục của người giúp việc, một số khác lại nam mặc tây trang sang trọng, nữ diện đồ nhìn giống sườn xám. Mặc dù, hiên tại thịnh hành trào lưu sườn xám nhưng những y phục này khiến Vương Kỷ Hoa cảm thấy kì quặc, tựa hồ có điểm quá hạn.

Cô từng chứng kiến một nữ nhân mặc đồng phục tay ngắn, váy chữ A, liền bị một ông già khiến trách là quá mức phóng đãng.

Vương Kỷ Hoa đầu đầy hắc tuyến, váy chữ A liền kêu phóng đãng??? như thế nào cô còn váy ngắn đây.

Tổng thể mà nói, trong biệt thự này cô có thể ăn có thể ngủ, duy nhất khác thường chính là cô nhìn thấy người khác nhưng người khác không hề nhìn thấy cô.

Ví dụ như hiện tại =.=“

“A” Có một nữ giúp việc đυ.ng phải cô, Vương Khỉ Hoa bị đυ.ng lảo đảo về sau mấy bước, mà bình hoa trong tay nữ giúp việc rơi xuống đất. May mà dưới nền nhà trải thảm bình hoa mới không bị vỡ.

“Như thế nào không cẩn thận? “Quản gia trách cứ

“Xin lỗi, lúc nãy dường như tôi đυ.ng phải vật gì đó.”

“Trước mặt cô không có bất kì vật gì, có lẽ tay cô trơn trượt lần sau nhớ lau tay khô mới được cầm bình hoa.”

“Vâng”

“Đúng rồi, tí nữa cô đi tìm tiểu thiếu gia, đến thời gian hắn luyện đàn rồi.”

Nữ giúp việc vội vàng chạy ra ngoài, lão quản gia sửa sang lại trang phục cũng li khai.

Vương Kỉ Hoa đứng trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ không có nhìn thấy cô. Cô bây giờ không khác người tàng hình trong phim là mấy, rõ ràng tồn tại, nhưng không cách nào để mọi người nhìn thấy mình.

Uy uy~!!!

Nếu cô chết không đi địa phủ cũng là lên Thiên đường, mà không phải bị ném ở cái biệt thự không biết tên này.

Chạy ra ngoại hoa viên biệt thự, cô dự định tìm một chỗ ngủ ngon giấc. Có lẽ...ách, bây giờ cô đang nằm mơ đi, tỉnh dậy cô đang ở trong bệnh viện.

“ô...ô...ô....” có tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, làm người ta đau đầu, khải nghiệm sự kiên nhẫn của bản thân.

Ông trời, tha cho cô đi!!!

Chẳng lẽ Thượng đế không biết cô sợ nhất trẻ con khóc sao??? Vương Kỷ hoa lấy hai tay bịt lỗ tai, suy tính có hay không đi chỗ khác ngủ.

“Ô ô ô....” tiếng khóc vẫn kéo dài, thanh âm rất non nớt.

Suốt ruột gãi đầu, cô đi tìm đứa bé men theo tiếng khóc.

Cỏ, cây, hoa lá đều có vẻ hư ảo, chặn tầm mắt của cô.

Cô tức giận đẩy những hoa cỏ vướng tầm mắt của mình ra, rốt cuộc thấy một bóng dáng nho nhỏ vùi mặt vào gối khóc dưới gốc cây đại thụ.

“Này, đừng khóc!.” cô hét lớn. Được rồi cô thừa nhận đứa bé kia là cô Bạch Tuyết xinh đẹp mà cô là mụ phù thủy đôc ác.

Bất quá nơi này, mọi người đều không có nhìn thấy cô vậy coi như cũng không nghe cô nói gì đi.

Quả nhiên thằng bé vẫn còn khóc, hơn nữa khóc càng ngày càng lớn.

Trên đời này, cô với những đứa trẻ vô cùng xung khắc :yoyo62: trên đường bị một đứa bé kì quái giữ chặt, vì cứu giúp một đứa bé bị đứa đến nơi này, bây giờ lại gặp một thằng nhóc đang khóc mắt đỏ như thỏ này....

Ông trời muốn diệt cô sao. loại tiếng khóc này không khác gì ma âm tồn tại.:yoyo28:. Cô nỗ lực khuyên nhủ cùng uy hϊếp “lại khóc, coi trừng chó sói tha ngươi đi mất.” khi còn bé mẹ cô chính là dùng những lời này đe dọa cô.

“Ô...ô...ô..” thằng nhóc chả cần biết chó sói hay chó khỉ gì , nó vẫn tiếp tục khóc.

Vương Kỷ Hoa ôm đầu, đau đầu như muốn nứt ra. TMD, cô muốn đánh người, nhưng mà cô lại không phải người thích so đo với tiểu hài tử =.=“. Cho nên, cô thở dài một hơi “Ta đầu hàng, ngươi khóc hay không khóc ta mặc kệ, ta đi chỗ khác ngủ”.

Cái đầu nhỏ đột nhiên ngẩng lên, trên mặt đẫm nước mắt, mà cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn không rõ đáy kia khiến người khác dật mình. Giật mình? hắn giật mình?

Vương Kỷ Hoa quay đầu lại nhìn đứa bé lại nhìn chung quay nhưng không có gì khác biệt. Lại quay lại nhìn bé trai như thế nào nó nhìn về phía cô. Không lẽ...???

Cô nháy mắt mấy cái!!!

Đứa bé cũng nháy nháy mắt!!!

“cô...là ai???” thằng nhóc nhếch môi, mở miệng hỏi, giọng non nớt khàn đặc do khóc.

Cô??? “khụ...khụ...!!!” cô xít nữa nghẹn nước miếng mà chết “Ngươi nhìn thấy ta?” lần này đến phiên cô giật mình.