Sổ Ngũ Phụng Thiên

Chương 42: Quần hùng hội tụ (Thượng)

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Người kia mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt lạnh lùng khó gần, không phải Trần Ngu Chiêu là ai?

Có điều gặp hắn ở đây cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên, Bán Nguyệt yến của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nếu đã kinh động đến cả Thuận Bình vương Thượng Truân, Kiêu Dương vương Thượng Tín cùng Cảnh Hi quận chúa của phủ La quận vương, phủ Lam quận vương quyết không thể im hơi lặng tiếng. Nói như vậy, hai phủ Kiều, Lận quận vương cũng có thể đã phái người đến.

Nàng đột nhiên nhớ đến vị Hàn tổng quản gặp mặt không nhiều lắm, lại quan tâm đầy đủ.

Trần Ngu Chiêu bước đến bậc thang cuối cùng thì dừng lại.

Chưởng quầy cười hỏi: “Nhị thế tử có gì vừa ý hay không?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Vốn không có, hiện tại có rồi.”

Phượng Tây Trác rùng mình một cái. Tuy rằng Tự Tại sơn đã đi theo Nguyễn Đông Lĩnh gia nhập vào phủ Lam quận vương, nhưng trước khi ân oán không được hóa giải, bọn họ vẫn bị vây trong trạng thái là địch không phải bạn.

Chưởng quầy làm buôn bán nhiều năm như vậy, sớm luyện được một đôi mắt vàng chói lửa, nghe lời nói đoán tâm trạng, sao không thấy được mùi thuốc súng ở chỗ nào. Hắn thấy Tử Khí vẫn thản nhiên, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, không bằng hai vị cùng nhau lên lầu nhìn xem?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Ta cùng với Phượng Nhị đương gia là bạn cũ, không cần phiền chưởng quầy dẫn đường.” Dứt lời, xoay người đi lên trên.

Phượng Tây Trác hắn đi thản nhiên, liếc mắt xem thường, ngược lại quay đầu đi ra ngoài cửa.

Chưởng quầy sững sờ, nhìn bóng dáng hai người đột nhiên không biết nên gọi lại Phượng Tây Trác, hay là nên nhắc nhở Trần Ngu Chiêu.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết giá trị của vật trong tay ngươi sao?” Giọng nói của Trần Ngu Chiêu không lớn không nhỏ lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Trong tay nàng có cái gì giá trị sao? Không phải chỉ là một tấm bản đồ Cao thị bí bảo? Đáng tiếc nàng cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng vừa suy nghĩ đến đây, bước chân Phượng Tây Trác bỗng nhiên dừng lại.

Đúng rồi, bản đồ Cao thị bí bảo ở trong tay quả thật không có giá trị gì, nhưng đối với những kẻ tranh nhau muốn nó lại coi tiền như rác mà nói, là vô giá. Mà trước mắt kẻ coi tiền như rác lớn nhất chính là ——

Phượng Tây Trác cong cong khóe miệng, gót chân lập tức xoay chuyển, bỏ qua chưởng quầy còn đang ngẩn ngơ, vui vẻ đi theo lên lầu.

Bố trí của lầu hai so với lầu một thanh nhã không ít, đồ cổ cũng chỉ đặt vài cái tô điểm.

Trần Ngu Chiêu ngồi ở ghế trên, trên bàn đặt một chén trà đã uống rồi.

Tiểu nhị của Bảo Lai các hiển nhiên không ngờ hắn đi rồi còn quay lại, kinh ngạc nói: “Nhị thế tử còn gì muốn phân phó sao?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Mượn tạm nơi này.”

Phượng Tây Trác vừa vặn đi lên.

Tiểu nhị lập tức hiểu được ý của hắn, rất nhanh đi xuống lầu.

Phượng Tây Trác ngồi xuống đối diện, cười tủm tỉm hỏi: “Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?” Nếu muốn bán, trước tiên phải nghe ngóng giá thị trường. Câu nói vừa rồi của hắn, có vẻ như đã tìm thấy đáp án của Cao thị bảo đồ.

Trần Ngu Chiêu nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Vật ấy đối với ngươi vô dụng.”

Điều này nàng thừa nhận. Dù sao da trâu cũng không phải thịt bò, lúc đói lại không thể no bụng: “Chẳng lẽ hữu dụng với ngươi?”

Trần Ngu Chiêu im lặng.

Phượng Tây Trác cảm thấy đây chính là thời điểm quăng mồi, “Thật ra ta cũng không phải người không hiểu đạo lý. Nếu nó thật sự quan trọng với ngươi… không phải không thể thương lượng.”

Trần Ngu Chiêu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn phố phường trầm tư một lúc lâu mới nói: “Cao thị bí bảo thật ra không phải kho báu, mà là một bí mật, một bí mật có thể lật đổ hoàng triều Thượng thị.”

“Hả?” Phượng Tây Trác nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới loại này, “Bí mật lật đổ hoàng triều Thượng thị?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Cho nên nó đối với ngươi, không đáng một đồng.”

Chưa nói đến ân oán của Lam hoàng hậu và huynh đệ Lam gia, chỉ riêng việc Hoàng đế vô cớ tấn công Miễn châu, cũng đủ để phủ Lam quận vương toàn lực phản kích. Nhưng bí mật đủ để lật đổ hoàng triều, trên đời này chẳng lẽ thực sự có thứ thần kỳ như thế? “Đợi chút, nghe nói Cao thị bí bảo là do năm đó một Vương gia tạo phản lưu lại. Nếu hắn nắm bí mật như vậy, vì sao lại tạo phản thất bại?”

Vấn đề này Trần Ngu Chiêu tất nhiên cũng đã suy nghĩ đến, bởi vậy trả lời như trong định liệu, “Đừng quên, vị Vương gia kia trong phong hào có chữ ‘Cao’, nhưng họ của hắn vẫn là ‘Thượng’.”

“Ý của ngươi là, bí mật này đủ để loại bỏ toàn bộ Thượng thị? Một người cũng không lưu?” Cho nên dù Vương gia đó nắm bí mật này, cũng không dám vận dụng, bởi vì một khi dùng, toàn bộ Thượng thị sẽ bị lật đổ! Ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.

Phượng Tây Trác nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, không khỏi nói: “Ngươi làm sao mà biết được tường tận như vậy?”

Nếu đã nói ra, Trần Ngu Chiêu cũng không giấu diếm nữa: “Có lẽ do ý trời, năm đó một vị Phi tử của Vương gia kia nói bí mật này cho một người tâm phúc, mà hậu nhân của vị tâm phúc kia không lâu trước mới gia nhập phủ Lam quận vương ta.”

“Loại tin tức truyền lưu mấy đời này ngươi cũng tin tưởng?”

“Trên tay hắn có ấn tín bí mật của vị Vương gia kia.” Trần Ngu Chiêu giải thích, “Loại ấn tín này làm từ cùng một khối ngọc với ngọc tỷ, cho dù có thể tìm được loại ngọc thạch tương tự, cũng quyết không có hoa văn tương tự. Phủ Lam quận vương nhiều đời cũng chỉ truyền lại một khối ngọc như vậy, đây là vinh hạnh chỉ Vương gia có được đất phong mới được.”

“Đất phong a.” Từ sau Kiều quận vương, Hoàng đế không còn phong thưởng nữa, bởi vậy cơ hội tạo ấn tín giả cũng vô cùng nhỏ bé.

Trần Ngu Chiêu thấy nàng vẫn còn do dự, lại nói: “Bốn tấm bí bảo đồ, thiếu một cũng không được. Cho dù ngươi cầm một tấm ở trong tay cũng là vô dụng.”

Phượng Tây Trác nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi biết tung tích của mấy tấm khác?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Một tấm trong đó không phải ở trong tay ngươi sao?”

Phượng Tây Trác đột nhiên nhớ tới câu nói kia của hắn với chưởng quầy: ‘Vốn không có, hiện tại có rồi’. Ngụ ý, mục đích hắn tới nơi này chính là bí bảo đồ, nói cách khác, hắn cho rằng một tấm bí bảo đồ nằm ở Phàn Châu! Hoặc là nói thẳng là ở Tiên Đô!

Nàng gần như muốn vỗ tay cho khả năng suy luận của mình. Nếu là như thế, nàng đã biết vị trí của ba mảnh bản đồ, mà mảnh cuối cùng… Tám chín phần ở Phủ Lam quận vương.

“Đám người Hình tổng quản rất lo lắng cho ngươi.” Trần Ngu Chiêu đột nhiên chuyển đề tài.

Phượng Tây Trác ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, hắn đang muốn cho nàng ăn cả cứng lẫn mềm. Một bên dùng mọi người ở Tự Tại sơn khiến nàng lung lay, một bên lại âm thầm lấy bọn họ để uy hϊếp: “Ha ha, đâu có đâu có, chờ sau khi dạo chơi xong nơi này, ta lại chuẩn bị đi đến phủ Lam quận vương cọ ăn uống!”

Trần Ngu Chiêu nheo mắt, giống như đang tính xem lời nói của nàng có thể tin được mấy phần.

“Một khi đã như vậy, phủ Lam quận vương nghênh đón bất cứ lúc nào.” Hắn giống như chắc chắn chỉ cần Tự Tại sơn ở phủ Lam quận vương, tấm bản đồ trên tay nàng sẽ chạy không thoát.

Phượng Tây Trác cười nói: “Ta gần đây hình như gặp rất nhiều may mắn, đến đâu cũng có núi dựa vào.”

Trần Ngu Chiêu nghe vậy quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Phượng Nhị đương gia đang ở tại phủ Trưởng Tôn?”

“Ngươi làm sao biết?” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hối hận. Bởi vì trên mặt Trần Ngu Chiêu rõ ràng viết ‘Thì ra là thế’: “Nghe đồn thiên hạ ngoại trừ người của Trưởng Tôn thế gia, gặp được Trưởng Tôn công tử không vượt quá mười người, không biết Phượng Nhị đương gia có tính là một trong số đó không?”

Phượng Tây Trác cười nói, “Ngươi đoán xem?”

Trần Ngu Chiêu nói: “Có điều không sao, nếu Trưởng Tôn công tử đã thay đổi tác phong kín đáo của lúc trước, gióng trống khua chiêng chiêu đãi thiên hạ, nói vậy có lẽ sẽ hiện thân một lần.”

Nghe bọn hắn nói như vậy, Phượng Tây Trác không khỏi ngẩn ngơ. Lý do Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lúc trước thần bí như vậy nàng đã biết, nhưng lý do đột nhiên hắn không thần bí nữa nàng lại chưa nghĩ ra được.

Có điều, hắn và nàng mới chỉ gặp mặt một lần, ý tưởng của hắn dường như không có quan hệ với nàng. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trần Ngu Chiêu ôm quyền nói: “Nếu Phượng Nhị đương gia chán ở lại Trưởng Tôn phủ, cửa lớn của chúng ta luôn rộng mở.”

Phượng Tây Trác chắp tay đáp lại.

Trần Ngu Chiêu cũng không khuyên nữa, đi thẳng xuống lầu.

Phượng Tây Trác thu hai chân lại, cả người ngồi ở trên ghế, dung nhan kiều mỵ nhăn lại. Vừa rồi không đem bí bảo đồ lập tức bán cho hắn không phải là nàng quên, mà là nàng nghĩ đến một vấn đề.

Nếu một trong số những tấm bản đồ ở tại Phàn Châu, nó có khả năng ở trong tay ai nhất? Đáp án không cần nói cũng biết. Nếu đã như thế, tặng đi lễ vật này chưa chắc đã vô dụng như nàng suy nghĩ. Dù sao cách nói ‘Bí bảo cất giấu bí mật có thể loại bỏ Thượng thị hoàng triều’, là lời nói từ một phía Trần Ngu Chiêu, vì bí bảo đồ, khả năng hắn lừa nàng có đến hơn bảy phần. Nhưng… trong tay hắn còn nắm mọi người của Tự Tại sơn.

… Đến tột cùng là đưa hay không đưa? Nếu đưa, lại đưa cho ai?

Bí bảo đồ ở trong lòng nàng, lúc này nhưng nóng lên như sắt nung.

***