Nam Chính Trong Phim Kinh Dị Đều Yêu Ta

Chương 14: Ác ma của cô (13)

Đương nhiên điều đó không có nghĩa là Hạ Thiên cho rằng bà Smith làm đúng.

Nếu bà ta đã không có sức thì nhận nuôi ít đi một đứa không phải là được sao, hoặc mời bảo mẫu về chăm, về cơ bản thì mục đích của bà ta chính là trợ cấp của chính phủ.

Sáu đứa trẻ lần lượt đi xuống cầu thang, khi bà Smith nhìn thấy Hạ Thiên thì khuôn mặt mệt mỏi tràn ngập vẻ thất vọng: “Hạ Thiên, ta cứ tưởng cháu là đứa hiểu chuyện nhất.”

Hiển nhiên là bệnh viện tối qua bận rộn hơn ngày thường, đến nỗi giọng của bà Smith cũng khàn cả đi.

“Bà ơi...”

Giọng điệu của Hạ Thiên đột nhiên mềm xuống.

Cô nhẹ nhàng nhíu mày để lộ vẻ lo lắng: “Để cháu trước hết pha cho bà một tách trà thảo dược đã nhé, bà ạ, bà cứ ra phòng khách nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, Hạ Thiên lập tức xoay người chạy vào phòng bếp lấy trà thảo dược của bà Smith ra, sau đó dùng nước nóng thấm ướt một cái khăn lông rồi bưng tách trà và khăn ra phòng khách.

“Bà đắp khăn nóng lên mặt sẽ thấy thoải mái hơn một chút đó ạ.”

Hạ Thiên dè dặt nói: “Cũng giúp loại bỏ phù nề nữa.”

Trên thế giới này, ai sẽ biết cách để làm một đứa trẻ được mọi người xung quanh yêu mến nhất nào? Đương nhiên là một người trưởng thành vốn hiểu rõ các quy tắc ứng xử rồi. Hạ Thiên không chỉ giả vờ hiểu chuyện mà còn cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.

Bà Smith nhìn thấy vẻ mặt uất ức đầy áy náy của cô thì lắc đầu.

Các bé gái châu Á vốn đã có vẻ gầy yếu và non nớt hơn so với đám bạn cùng trang lứa, vậy nên nhìn cô lúc này trông càng có vẻ yếu ớt đáng thương. Bà Smith thấy Hạ Thiên lo lắng không thôi, lại còn pha trà và chuẩn bị khăn lông cho mình thì cơn thịnh nộ trong lòng còn chưa kịp xả ra đã tiêu tan hơn phân nửa.

“Đều là người một nhà cả.” Giọng điệu của bà ta ôn hòa theo không ít: “Cháu và Layla có mâu thuẫn gì mà không thể nói rõ với nhau được?”

“Bà Smith!”

Frank ngay lập tức không hài lòng: “Cậu ta ăn vụng kẹo sữa và…”

Bà Smith: “Đủ rồi!”

Trong mắt người lớn, việc lẻn vào tủ lạnh lấy đồ ăn vặt không nghiêm trọng bằng hai đứa trẻ mâu thuẫn với nhau. Bà Smith vốn đã rất khó chịu, Frank làm gián đoạn thậm chí còn khiến bà ta thêm bực tức: “Chỉ là mấy viên kẹo mà thôi, ăn thì cứ ăn đi, cháu cảm thấy bình thường ta ngược đãi các cháu, không cho các cháu ăn gì hết sao?”

Frank há miệng muốn phản bác nhưng thấy bà Smith nổi giận, cậu ta cũng không cam lòng nuốt lời muốn nói về.

Hạ Thiên nhân cơ hội nhẹ giọng mở miệng: “Cháu, cháu xin lỗi, bà Smith, xin bà đừng trách Frank, tất cả là lỗi của cháu.”

Bà Smith: “Cháu nghĩ mình đã làm sai ở đâu?”

Hạ Thiên làm lố đến mức khóc nức nở thành tiếng.

Khóc thì tất nhiên phải khóc nhưng không thể thật sự gào toáng lên, làm vậy chỉ tổ phản tác dụng.

Cô để lại cho bà Smith một ánh mắt đong đầy nước mắt rồi ngay lập tức cúi đầu, mái tóc đen dài phủ lấy khuôn mặt, giấu nhẹm dáng vẻ đầm đìa nước mắt, cô còn áy náy nắm lấy ngón tay của mình: “Đáng lẽ... Đáng lẽ cháu phải ra mặt sớm hơn một chút!”

“Cái gì?” Bà Smith sửng sốt.

“Nếu ngay từ ban đầu, cháu ra mặt... Ngăn cản Frank nảy sinh mâu thuẫn với Matthew thì bọn họ sẽ không tranh cãi lớn đến như vậy, cũng sẽ không làm phiền Layla, lại cũng không để Matthew vì bỏ lỡ bữa tối mà đói bụng, cháu cũng không cần phải lén lấy kẹo sữa cho em ấy.”