Thiếu Nữ Và Chàng Trúc Mã Mộng Mơ

Chương 8

“Người ta đã chạy xa, đợi các cậu đi đi về về, biểu diễn đã sớm kết thúc rồi.”

Thứ hai, càng lúc càng gần hè, trời cũng càng nhanh sáng.

Thứ sáu tuần trước mưa to, xe đạp của bọn họ vẫn để ở nhà để xe của trường, Dư Dữ đến nhà Chúc Tâm Khê sớm hơn 10 phút gọi cô.

Chúc Tâm Khê thấy cậu mang theo ô cán dài, hỏi: “Sao lại mang ô?”

Dư Dữ đi song song với cô, vẫn duy trì khoảng cách như gần như xa: “Dự báo thời tiết nói tối nay có lẽ sẽ mưa.”

“Cô giáo Chúc.” Cậu đột nhiên gọi cô.

Chúc Tâm Khê liếc nhìn cậu.

Dư Dữ: “Cô giáo Chúc đã nghĩ dạy em như thế nào chưa?”

Nghe cậu nói cái này, Chúc Tâm Khê dừng bước, ôm cặp ra đằng trước, kéo mở khoá, lấy ra quyển vở viết.

Lúc về cô đã nghiêm túc phân tích bài thi của Dư Dữ, liệt kê lần lượt những vấn đề của cậu lên vở.

Chúc Tâm Khê giơ quyển vở, phân tích từng mục cho cậu: “Đầu tiên, chúng ta nói về ba môn toán anh văn, bắt đầu từ ngữ văn.”

“Được, cô Chúc.” Thấy cô nghiêm túc vậy, Dư Dữ cũng thu lại suy nghĩ hỗn loạn, nghiêm túc nghe cô nói về vấn đề của mình.

“Chữ viết khá đẹp.” Chúc Tâm Khê khen trước, sau đó nói ra ý kiến của mình: “Nhưng phải thu lại một chút, cậu có thói quen viết liền nét, tuy tỉ mỉ thì có thể đọc ra được, nhưng nếu gặp phải người chấm thi không có tính nhẫn nại, chữ này của cậu phải chịu thiệt thòi rồi.”

“Tớ hỏi cậu, chúng ta thi để làm gì?”

Dư Dữ: “Để học tập kiến thức.”

Chúc Tâm Khê không nghe được đáp án mong muốn: “Không đúng hẳn.”

Cô nói: “Kiến thức có thể học từ sách, có thể học từ cuộc sống, trường học không phải con đường duy nhất.”

“Tớ nói như vậy có thể có chút lý luận suông, nhưng sự thực chính là như vậy, nếu thi cử chỉ để lấy điểm, thì chúng ta cần gì cái điểm rách này!” Chúc Tâm Khê bùng nổ, “Cho nên chúng ta cần có hai loại kiến thức!”

“Một loại là kiến thức dịch vụ. Bài thi sạch đẹp, thuận tiện cho người chấm bài phê bình, phục vụ con mắt của người chấm.”

“Một loại là kiến thức lấy điểm. Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của tớ, chấm thi là chấm theo barem điểm, thật sự không làm được, viết công thức ra cũng có thể lấy được một hai điểm…”

Cô nói thêm: “Đương nhiên, đây là kiểu đường ngang ngõ tắt (làm mẹo), quan trọng nhất vẫn là nắm rõ kiến thức.”

“Ừm…” Dư Dữ nghe cô chia sẻ kinh nghiệm học tập một hồi, cảm thấy cô nói cũng đúng, chậm rãi gật đầu.

Cô vừa đi vừa phân tích cho cậu: “Muốn vận dụng phải vững căn bản trước, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta có thể…”

Nói một đường đến cổng trường.

“Anh Cá —”

“Chị Khê —”

Tiếng gọi của Lâm Dịch từ phía sau truyền đến, cùng với tiếng xe đạp reng reng của cậu chàng, cậu chậm rãi đạp xe tới bên hai người.

Lâm Dịch thấy Chúc Tâm Khê đeo cặp sách đằng trước, cậu mới nhớ ra mình có giỏ xe, vậy mà cậu lại đeo cặp sách suốt dọc đường.

Cậu vừa đạp xe vừa gỡ cặp xuống, nói với hai người bị cậu vứt bỏ phía sau: “Nhìn này! Tớ biểu diễn đi xe một tay cho các cậu nhìn!”

Chúc Tâm Khê và Dư Dữ nhìn theo cậu.

Lâm Dịch thuận lợi buông cặp sách đeo bên vai trái, tay phải khống chế rất vững vàng, sau đó đổi sang tay trái giữ xe, mắt thường có thể thấy được xe đang đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Lâm Dịch vẫn còn đang quật cường tháo cặp xuống.

Xe đạp bắt đầu đi vặn vẹo, Lâm Dịch thu tay muốn ổn định tay lái, nhưng tất cả đã quá muộn.

“Á! Á! Á! Á—”

Trước con mắt bao nhiêu người, cậu ta dần chìm vào bụi cây cảnh màu xanh.

Chúc Tâm Khê: …

Dư Dữ: …

Cùng với giáo viên và học sinh canh ở cổng trường: …

Hai người vội vàng chạy lên, một người giúp cậu chàng đỡ xe, một người giúp cậu thoát ra khỏi bồn cây xanh.

Lâm Dịch đầu cắm đầy lá, mắt thấy hai người này đang nghẹn cười, cam chịu nói: “Muốn cười thì cười đi.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Chúc Tâm Khê cười lớn.

Dư Dữ không có quá đáng như vậy, chỉ mỉm cười vỗ vai Lâm Dịch, khen: “Màn trình diễn vô cùng đặc sắc.”

Lâm Dịch lắc đầu để lá cây rơi xuống, đeo cặp lên, đẩy xe và hai người kia cùng tiến về phía cổng trường: “Thà cậu cười tớ như chị Khê còn hơn.”



Học sinh nôn nóng đi học hai ngày, cuối cùng cũng đợi được đại hội thể dục thể thao. Trong thời gian này, Trương Châm Nghi đến lớp thực nghiệm tán gẫu bị bắt làm culi, lớp trưởng lớp thực nghiệp Lý Tri Lạc ỷ vào tình cảm mà lớp 11-16 thiếu của bọn họ, tóm Trương Châm Nghi làm nhân viên ngoài biên chế của lớp thực nghiệm, tham gia tiết mục khai mạc, thuận lợi giải quyết vấn đề nhân số.

Đợi khi màn biểu diễn của lớp 10 kết thúc, lớp 11-1, cũng là lớp thực nghiệm khối tự nhiên, lên sàn biểu diễn.

Người bên lớp thực nghiệm người nào người ấy mặc những thùng bìa carton lên người, cos thành sách giáo khoa của 9 môn học chính, cùng với sách Ngũ Tam, Vương Hậu Hùng (bộ sách để ôn thi) và đề thi thử đại học, đứng thành tầng tầng lớp lớp. Bên rìa sân vận động còn đứng một hàng người đẩy xe đẩy ship hàng, khiến người ta không hiểu lớp bọn hò đang chơi trò đặc sắc gì.

Chúc Tâm Khê là học sinh ưu tú của môn toán, đương nhiên sẽ mang lớp vỏ của môn toán.

Còn Chương Châm Nghi nhân viên ngoài biên chế bị cưỡng chế mặc đồng phục đứng trước mắt nhóm người. Cô nàng bị sắp xếp trở thành người chơi trò chơi, thống nhất chỉ huy điều phối.

Giản Sở Duyệt và Vương Lê bị sắp xếp bên phía trái bục sân khấu, kéo hai ống nhựa, một cái cổng đơn giản được tạo thành bằng băng rôn, trên đó viết: “Thông quan thăng cấp.

Mỗi người có một vị trí, âm nhạc vang lên, giai điệu bài hát 《Disco phổ thông》 vang vọng cả sân vận động.

Trương Châm Nghi kéo ba người môn toán ra trước, một xe chở ba người, bạn học đẩy xe từ từ đẩy qua chỗ cái cổng, Chúc Tâm Khê chẳng khác gì idol ra phố, thân thiết vẫy tay với quần chúng hai bên sân khấu.

Các môn khác đằng sau cũng lần lượt ra theo, học theo Chúc Tâm Khê, phóng khoáng tự tin vẫy vẫy tay.

MC trên sân khấu đọc lời dẫn: “Các bạn lớp 11-1 đang đi ra, bọn họ bước… đẩy xe, trên xe chở sức nặng của kiến thức, chầm chậm đi tới điểm cuối của “Thông quan thăng cấp”… khẩu hiệu của họ là …”

“Lớp 11 – 1, pháp lực vô biên, có một không hai, thiên thu vạn đại!”

Hô xong khẩu hiệu, cuối cùng còn thừa Trương Châm Nghi thân phận người chơi vẫn đứng nguyên vị trí cũ.

Cô nàng dựa theo những gì Lý Tri Lạc bàn giao trước đó, bỏ qua cảm giác xấu hổ, giang hai tay ôm lấy cái cổng, với hàm ý cuộc đời bước sang một giai đoạn.

Sau khi đi qua cổng, người của lớp thực nghiệm bao vây cô nàng trong vòng tròn, rào rào vỗ tay chúc mừng: “Chúc mừng.”

“Congratulations!”

2D phát ra tiếng hét cô độc: “Ô không nhiều lắm —”

Editor: Dịch xong hoang mang không hiểu trò này là chơi thế nào???!

Lớp thực nghiệm kết thúc buổi diễn, vô cùng mãn nguyện xuống sân khấu, đẩy xe vào và tháo gỡ đạo cụ xuống.

Dư Dữ xem xong màn biểu diễn của lớp họ, đi tới phía cuối đợi Chúc Tâm Khê.

Cô vẫn còn đang hưng phấn nói chuyện với bạn học, cậu lặng lẽ đứng bên cạnh đợi cô nói xong.

Chúc Tâm Khê với cán bộ khác của lớp còn đang phụ trách thu hồi bìa cứng, trả lại cho trạm nhận hàng của trường (*).

(*) Ở Trung Quốc thường sẽ có địa điểm nhận hàng của các hãng vận chuyển, hàng mọi người đặt sẽ tới các trạm của các hãng tương ứng, hàng đến nơi thông báo trên ứng dụng và mọi người sẽ đến trạm quét mã để nv kiếm hàng trả mọi người chứ không có shipper đến tận cửa gọi điện xuống lấy như ở VN. Tại các trường học cũng sẽ có các trạm nhận hàng như vậy cho sinh viên.

Dư Dữ qua giúp một tay.

Lúc này Chúc Tâm Khê mới phát hiện ra cậu: “Ya, sao cậu lại ở đây, cậu không phải tham gia biểu diễn lớp cậu hả?”

Dựa theo thông lệ hàng năm người lớp 11-5 không có khả năng buông tha nhan sắc này của Dư Dữ!

Ánh mắt Dư Dữ hơi chuyển: “Tớ chạy đấy.”

Lâm Dịch dẫn người của lớp 11-5 tới tóm cậu: “Anh Cá! Đừng chạy! Chết thì phải chết cùng nhau!”

Dư Dữ đang ôm 1 đống bìa carton vừa mới sắp xếp xong chạy: “Trả cho trạm nhận hàng?”

Chúc Tâm Khê ôm bìa carton còn thừa lại đuổi theo cậu: “Đúng!”

Mấy cán bộ lớp thực nghiệp đang sắp xếp lại bìa carton đầu óc xoay chuyển, tự nhiên là đứng về bên Dư Dữ đang giúp bọn họ trả bìa carton, buông việc trong tay xuống, cản lại đám người Lâm Dịch đang muốn bắt người.

Lý Tri Nhạc kéo lớp trưởng lớp 11-5, mở miệng khuyên bảo: “Người ta đã chạy xa, đợi các cậu đi đi về về, biểu diễn đã sớm kết thúc rồi.”

Những người khác của lớp thực nghiệm phụ hoạ nói: “Đúng vậy đúng vậy.”

“Dù sao thì ngoài lớp bọn tôi ra, mọi người đều không biết có mấy người biểu diễn, thiếu một mình cậu ấy cũng không ai phát hiện.”

Lớp trưởng lớp 11-5 nghĩ tới vị trí của trạm nhận hàng, nói: “Hơi xa thật…”

Buồn bực xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, kệ cậu ấy vậy.”

Dẫn người chậm rãi trở về.

Chúc Tâm Khê và Dư Dữ trả xong bìa carton.

Ông chủ trạm nhận hàng nhìn thấy hai người, trêu chọc nói: “Ây, trả cho tôi một đống sách giáo khoa à!”

Sau đó hỏi bọn họ: “Sao không để bạn học đẩy xe đẩy cùng qua đây? Đỡ mất sức.”

Chúc Tâm Khê: “Quên mất…”

***

“Sao cậu không tham gia tiết mục khai mạc của lớp cậu?” Chúc Tâm Khê trách cậu: “Không có ý thức trách nhiệm tập thể!”

Dư Dữ nghĩ tới màn biểu diễn của lớp cậu: “… Đợi lát nữa cậu sẽ biết!”

Hai người chậm rì rì về sân vận động, tuỳ tiện chọn một vị trí trống bên cạnh sân khấu ngồi xuống.

Âm thanh hai bên bắt đầu mở ra thứ âm nhạc vừa ma tính vừa sống động, chỉ thấy Lâm Dịch cầm đầu, nam sinh lớp 11-5 hai tay đặt chồng lên nhau, tạo tư thế cưỡi ngựa, bước từng bước theo tiếng nhạc.

Bọn họ vừa nhảy vừa hát: “Tiêu sái không phải bày nát… đại hội thể dục thể thao năm nay, có lẽ không giành được hạng nhất, nhưng được chạy rất xúc động~”

Chúc Tâm Khê bị khả năng nhảy múa của nam sinh lớp 11-5 làm cho đờ đẫn, ngộ ra vì sao Dư Dữ phải chạy.