Biên tập: Mộ
***
Ngày đầu tiên trở lại trường sau khi kết thúc kỳ nghỉ chẳng bao giờ yên ổn, cả lớp cứ ồn ào như cái chợ.
Giáo viên cũng không quan tâm đến giờ tự học buổi sáng, chỉ để lớp trưởng đứng trên bục giảng gõ đỏ cả tay còn lớp phó kỷ luật thì gào khản cả cổ.
“A!” Chẳng biết ai là người đầu tiên hét lên.
“Giang Nhã đánh người rồi!” Một đám người vây quanh góc để đồ vệ sinh ở phía sau, có vài cô gái đang đứng ở đó còn đằng sau là đám người nhốn nháo.
Nhưng lúc tôi quay đầu lại Giang Nhã đang bị người ta túm tóc và dí mặt xuống đất.
Bọn họ vẫn còn một chút lương tâm, dùng dày để đỡ đầu cô ấy, nếu tiếp đất bằng đầu thì sẽ đau lắm.
Tôi sờ vết sẹo trên thái dương, chỉ thờ ơ quan sát.
“ĐMM, sao mày hèn thế, mày thích Chu Nhiên nhưng Chu Nhiên có để ý đến mày không? Béo như con lợn vậy.” Cô gái cầm đầu vỗ lên gương mặt tím tái của Giang Nhã. Cô ta nở nụ cười chế nhạo, tự cho rằng như thế vừa chảnh lại vừa đáng sợ nhưng trên thực tế cô ta chỉ gào lên để che giấu sự sợ hãi của chính mình.
“Giang Nhã cắn người kìa!”
Hốc mắt của cô ấy đỏ bừng, cô ấy nắm chặt tay của cô gái kia để cắn, mặc kệ những người xung quanh cứ đập liên tục vào đầu mình cũng nhất quyết không nhả ra.
Không ai đứng về phía Giang Nhã, cô ấy bị đánh đến độ tóc tai bù xù, người không ra người ngợm không ngợm nhưng chẳng ai quan tâm.
Tất cả mọi người đều nói Giang Nhã đánh người rồi, Giang Nhã cắn người rồi.
Như thể sự phản kháng của nạn nhân còn tồi tệ hơn những hành động của kẻ bắt nạt.
Lớp trưởng không dám nhìn cảnh đó nữa, chạy đi tìm giáo viên đến giải quyết.
Những người hóng hớt xung quanh cũng ngửi thấy có mùi chẳng lành, thi nhau chạy về chỗ như ong vỡ tổ, sau đó nâng sách giáo khoa lên giả vờ học bài.
Cuối cùng tôi lại trở thành một trong số những kẻ luôn thờ ơ đứng nhìn như trước, nhưng tôi sẽ không đần độn đến mức đứng ra giải vây cho cô ấy, bởi vì nếu làm như thế những ác ý đó sẽ chuyển lên người tôi, tôi thực sự rất sợ.
Sự kiện đánh nhau đó kết thúc khi Giang Nhã được đưa vào bệnh viện, mấy cô gái kia thì bị gọi lên phòng hiệu trưởng để trình bày, mọi việc cứ tạm thời kết thúc như thế.
“Sáng nay kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật đó.”
Đến giờ ăn cơm, Chu Oánh Oánh và tôi cùng đến nhà ăn.
“Ừ.” Tôi hơi mất hồn. Bởi vì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trông thấy cái bóng của mình trên người Giang Nhã, dù có quật cường ra sao nhưng cuối cùng vẫn bất lực.
Chu Oánh Oánh nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của tôi, cô ấy bèn kể chuyện để khiến tôi bớt mệt: “Cậu có biết tại sao bọn họ không chịu tha cho Giang Nhã không?”
“Tại sao?”
“Tại vì cái đứa cầm đầu là Tôn Lâm Nguyệt cũng thích Chu Nhiên, cô ta nổi tiếng là học sinh cá biệt, thường xuyên gây chuyện nên chẳng sợ gì cả. Cô ta từng uy hϊếp với cảnh cáo mấy cô gái theo đuổi Chu Nhiên rồi đấy. Ầy chẳng biết Giang Nhã làm sao mà bướng bỉnh như thế, bị họ bắt nạt đến vậy mà vẫn hết lòng thích Chu Nhiên, đúng là hết thuốc chữa mà.”
Cuối cùng cô ấy thở dài bày tỏ sự phản đối.
“Nhà trường cũng mặc kệ sao?”
“Làm sao mà kiểm soát được. Đây là trường tư nên lợi ích là trên hết. Cậu có biết bố của Tôn Lâm Nguyệt là ai không? Là nhà đầu tư của trường đấy, hiệu trưởng còn chẳng dám động cơ mà.”
“Hơn nữa, Tôn Lâm Nguyệt cũng chơi thân với hoa khôi của lớp A, hình như là Hạ Hòa thì phải. Gia cảnh của Hạ Hòa còn kinh khủng hơn, họ bắt tay với nhau để bắt nạt rất nhiều người.”
“Hạ Hòa? Cô ấy cũng bắt nạt người ta sao?”
“Ai mà biết được, thỉnh thoảng mình nhìn thấy mấy cô gái đó đánh nhau thì cô ta đều có mặt, nhưng mà Hạ Hòa không ra tay, cô ta chỉ đứng nhìn thôi.”
Đến cửa nhà ăn, Chu Oánh Oánh lặng lẽ kéo ống tay của tôi và thì thầm: “Tóm lại cậu cẩn thận một tí, họ cũng không ưa cậu đâu. Bình thường thấy lũ Tôn Lâm Nguyệt thì phải đi đường vòng.”
“Thế cậu ở cùng tôi không sợ bọn họ để mắt đến sao?” Chu Oánh Oánh làm động tác như điệp viên bí mật, thực sự khiến tôi buồn cười.
Chu Oánh Oánh lắc tay tôi: “Không sao, chúng ta còn ở chung phòng, để mắt đến mình cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Trước đây mình không biết nên đối xử với cậu thế nào nhưng như bây giờ thì tốt hơn.”
Tôi gật đầu nhưng vô cùng cảm kích. Cho dù cô ấy đã biết những điều khó khăn khi ở cạnh tôi nhưng vẫn sẵn sàng chấp nhận, ngoại trừ cô ấy thì chỉ có Trịnh Kinh là như thế.
Chu Oánh Oánh ngồi ở phía đối diện, buôn chuyện trên trời dưới biển.
Tôi nhận ra cô ấy rất giỏi giao tiếp, khi nở nụ cười còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, rất đáng yêu.
Từ đó chúng tôi trở thành một đôi bạn ăn ý.
Kể từ khi quen cô ấy, cô ấy thường kể cho tôi những chuyện phiếm xung quanh trường, đây có thể xem như là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong khoảng thời gian buồn chán của tôi.
Nhà trường quản lý rất nghiêm, không được sử dụng điện thoại trong ký túc xá nên trước cửa ký túc xá nữ có một bốt điện thoại công cộng.
Lúc nào Trịnh Kinh cũng giục tôi gọi điện cho anh. Mỗi lần đến gặp tôi anh đều nạp thẻ cho tôi.
Bởi vì anh biết tôi không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Bây giờ cứ tan học là tôi sẽ gọi cho anh ấy.
Khi chuông reo đến lần thứ ba, Trịnh Kinh nhận máy.
Tôi nghe thấy gió xào xạc ở phía bên kia, nếu cẩn thận hơn thì còn nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của anh ấy.
Những bạn nữ xung quanh đang sốt ruột chạy về phòng tắm, tôi cố gắng hạ thấp giọng để nói chuyện với anh.
Tôi cầm điện thoại, cúi đầu nhìn đôi giày của mình: “Trịnh Kinh, có bao giờ anh biết mình làm sai nhưng anh vẫn không hối hận không?
Lòng bàn tay của tôi toát đầy mồ hôi.
“Có.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Em cũng có.” Tôi nói: “Hôm nay em không lên tiếng, em chỉ đứng nhìn bọn họ…”
“Em không hối hận, nhưng em biết làm thế là sai, đúng không?
“Em không sai.”
“Trịnh Kinh, em thực sự sai rồi.”
Trịnh Kinh im lặng rất lâu, tiếng cười trầm đυ.c của anh truyền vào tai tôi khiến tôi ngứa ngáy trong lòng.
“Thư Giai, em đừng nghĩ nhiều như thế. Được rồi, lễ Quốc Khánh em có muốn đi đâu chơi không?” Tôi nghe thấy tiếng bật lửa ở phía Trịnh Kinh, có lẽ anh đang hút thuốc.
“Đến Hàng Châu không?” Anh hỏi.
Hàng Châu à, xa lắm.
Tôi không trả lời, cứ đứng yên ở đó hai phút rồi cúp máy. Chỉ cần nghe thấy giọng của anh tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Thư Giai, cậu định đi đâu chơi vào dịp lễ Quốc Khánh?” Sau khi tắt đèn, căn phòng có vẻ hơi yên tĩnh, Chu Oánh Oánh nói nhỏ hết sức có thể nên tôi phải tốn rất nhiều thời gian để hiểu cô ấy đang nói gì.
“Không biết, mình chưa nghĩ ra.”
Tôi nghe thấy tiếng loạt soạt từ chỗ cô ấy: “Cậu phải lên kế hoạch sớm một tí. Mình định đến thành phố C dạo một vòng, lúc về mình sẽ mua quà lưu niệm cho cậu.”
Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự phấn khích.
Tôi trở mình, không nghĩ ngợi gì về chuyến du lịch sắp tới bởi vì những gì diễn ra lúc sáng vẫn lượn lờ trước mắt tôi.
Thật ra thì chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện đó, lúc trưa tôi và Chu Oánh Oánh còn nói chuyện phiếm nhưng bây giờ cô ấy không nhắc lại nữa, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện đó cũng chỉ tồn tại trong lớp không quá ba ngày.
Việc bắt nạt ở mức độ này thì một buổi sáng là biến mất.
À không phải, theo những gì họ nói thì đây không phải bắt nạt mà là không cẩn thận mà thôi.
Nghe thấy tiếng ngáy càng ngày càng lớn của Chu Oánh Oánh, cuối cùng tôi nuốt hai viên thuốc ngủ và chìm vào giấc mộng dưới ánh trăng.