Trọng Sinh: Khởi Đầu Của May Mắn Hay Bất Hạnh

Chương 1

Thiếu nữ bị giam đằng sau những song sắt lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn...

Đối diện là một nữ nhân khác, trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc cao quý, khác hoàn toàn người đang bị giam sau song sắt kia...

Stelian nhìn người trước mặt thê thảm như vậy, trong tâm không khỏi đắc ý, nhạo báng lên tiếng

"Lyanya a Lyanya, ngươi có biết vì sao ta chướng mắt ngươi không? Đơn giản là bởi vì trong tương lai ngươi sẽ trở nên vô cùng cao quý, cao quý đến nỗi khiến người ta phải ganh ghét..."

"Lyanya à ngươi biết không, thực ra ngươi chính là "Linh nữ" trong truyền thuyết đó, nhưng mà bây giờ bị ta phá huỷ rồi, ngươi có đau khổ không?"

"Ta chính là chướng mắt sự thánh thiện của ngươi, chướng mắt vẻ đẹp của ngươi, chướng mắt sự cao quý của ngươi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà ngươi lại có mọi thứ mà ta không có chứ? Cho nên...ta cướp mọi thứ của ngươi đó ~"

"Ngươi có lẽ sẽ không thể nào ngờ được , đám nam nhân kia vốn dĩ định sẵn là của ngươi, nếu không phải do ta tác động thì chắc chắn họ sẽ yêu ngươi, sẽ quỳ gối trước ngươi..."

"Ta chướng mắt điều đó, ngươi đã có mọi thứ rồi, vì cái gì lại được ưu ái có được cả đám nam nhân đó chứ, ta không cam tâm!"

"Bởi vậy nên ta mới phá huỷ ngươi, hãm hại ngươi, để ngươi vĩnh viễn rơi xuống đáy địa ngục, không bao giờ có thể ngóc đầu lên..."

Nghe đến đây, Lyanya không thể bình tĩnh được nữa, đôi mắt xinh đẹp lúc này hoàn toàn chấn động.

Stelian đang nói cái gì vậy? " Linh nữ"? Đám người kia yêu cô?

Không đúng, không phải thế, họ không yêu cô, họ luôn ghét bỏ, ghê tởm cô, cô ta nói sai rồi...

Cô thậm chí còn không biết " Linh nữ" là gì, mọi thứ đều không giống như Stelian nói, không giống chút nào...

"Không phải, đó không phải sự thật, Stelian, cô hiểu lầm gì rồi..."

Stelian chẳng lẽ vì hiểu lầm này mà ghi thù cô? Nhưng cô không có làm gì cả mà

"Haha, Lyanya, ngươi thật sự là quá ngây thơ, ngây thơ đến mức đáng thương. À, ngươi biết không, Celena, là do ta phái người trừ khử đấy, vì cô ta là người mà người vô cùng yêu quý mà ~"

"Cô...Stelian..."

Lyanya bị đả kích lớn, nhất thời to tiếng...

Stelian thấy thế thì cười đầy đắc ý...

"Ahaha, Lyanya, ta chính là mong chờ bộ dạng thê thảm này của ngươi, các ngươi mau làm việc đi!"

Ba cái nam nhân khác nghe lệnh, tiến lên mở khoá phòng giam, cưỡng chế giữ chặt Lyanya. Một người khác cầm một chai thuỷ tinh nhỏ, bên trong có chứa một chất lỏng màu xanh, ếp buộc Lyanya uống nó, bên tai là tiếng châm chọc của Stelian...

"Ngươi cảm thấy Ragot ta chuẩn bị cho ngươi thế nào, nó chắc chắn sẽ khiến ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn a~"

Lyanya Ophelia, rất nhanh thôi ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn...

Trên đời sẽ này sẽ không còn ai có thể cản trở ta nữa...

Không ai có thể, ngay cả "Linh nữ" như ngươi...

Haha, ta chờ ngày ngày từ lâu rồi ~...

Lyanya nhìn bộ dạng đắc ý của Stelian. trong lòng tràn ngập uất hận...

Từ đầu tới cuối, cô rốt cuộc đã đắc tội cô ta khi nào, tại sao lại phải đối với cô dùng loại thủ đoạn tàn độc này?

Hơi thở của Lyanya dần yếu ớt, chỉ có thể lên tiếng đứt quãng, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức mà chỉ mình cô nghe thấy...

"Ta hận..."

Hận các người, hận những kẻ đã đẩy ta vào đường cùng...

Cũng hận chính bản thân mình quá ngu ngốc, lại để bản thân rơi vào kết cục này...

Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến các người phải trả giá...

Stelian Viones, ngươi hại Celena, ta nhất định bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu...

Cho đến khi Lyanya mất ý thức hoàn toàn, bỗng vang lên một âm thanh kì lạ mà không một ai nghe thấy...

"Lyanya Ophelia, ngươi khồng thể chết..."

"Vùng đất này còn cần ngươi..."

"Hatrialen không thể thiếu ngươi..."

"Ngươi còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình..."

"Ta không thể để ngươi chết..."

"Không thể..."

-----------------------------

"Có một người, từng vì mọi người mà tốn bao nhiêu tâm huyết,...

Nhưng người đó chết rồi...

Là chính các người gϊếŧ chết..."