Sáng hôm sau, thứ hạng của các thí sinh hiện lên trên bầu trời, tên thí sinh đứng đầu mỗi tổ lấp lánh ánh vàng kim, Tô Thanh Phong vừa nhìn đã thấy tên mình.
Cậu đạt ba mươi nghìn điểm, đứng đầu tổ bính, đứng thứ hai toàn giải —- còn hạng nhất không ngoài ai khác, chính là Dương Tuế Hoa với một trăm nghìn điểm.
Trình Trừng xếp thứ hai mươi tư, tuy không thể lên cấp nhưng cũng được xem là thành tích tốt.
Cửa số ba kết thúc, các thí sinh còn lại bị đưa ra ngoài ảo cảnh, Trình Trừng tạm biệt Tô Thanh Phong, quay về với Mục Bách Tùng.
“Sư phụ.”
“Về rồi à?” Mục Bách Tùng cười khen ngợi. “Thành tích lần này khá tốt, nhớ không được kiêu ngạo, lần sau cố gắng hơn nữa.”
Trình Trừng gật đầu, những người đứng cạnh Mục Bách Tùng cũng khen anh ta mấy câu, sau đó thảo luận về hạng nhất lần này.
“Đệ tử của Phù Hạc Đạo Nhân quả không hổ cái danh, xem ra lần này cậu ta giành hạng nhất rồi.”
“Nhưng tôi thấy thiên sư Tô Thanh Phong cũng rất xuất chúng, có lẽ đủ khả năng cạnh tranh với cậu ấy.”
“Nói thì nói vậy, nhưng chắc vẫn kém đệ tử do Phù Hạc Đạo Nhân tự tay chỉ dạy…”
Trình Trừng nghe bọn họ tán dương “đệ tử của Phù Hạc Đạo Nhân”, mấy lần không kìm được muốn chen miệng vào, nhưng nghĩ tới ở đây ai cũng là đại năng đạo giới, lại đang có mặt của Chung Thiện Ác, cho nên đành nhẫn nhịn.
Mục Bách Tùng vừa đưa mắt đã biết đồ đệ đang nghĩ gì, vuốt râu cười đề nghị: “Vậy chúng ta thử đánh cược xem?”
***
Cửa thứ tư bắt đầu, sơn cốc vốn náo nhiệt giờ chỉ còn mười người.
Theo lý thuyết, giai đoạn đầu các thí sinh điểm cao sẽ tạm ẩn nấp để tránh bị nhắm đến, nhưng Tô Thanh Phong không làm vậy, cậu cầm bảng gỗ hạng hai “Rêu rao khắp nơi”, nhanh chóng bị người ta tìm thấy.
“Tô thiên sư xin dừng bước.” Người nọ là một phương sĩ đạt hạng nhất tổ Đinh, anh ta đứng trước mặt Tô Thanh Phong, vẻ mặt thấp thỏm: “Tôi có thể khiêu chiến anh không?”
Tô Thanh Phong đáp: “Đương nhiên là được.”
Nếu đã quyết giành hạng nhất, Tô Thanh Phong sẽ không che giấu thực lực nữa, vì vậy vừa đối mặt với phương sĩ, cậu đã hạ gục đối phương.
Phương sĩ: “…”
Tô Thanh Phong cầm bảng gỗ của phương sĩ, ôn hòa nói: “Cảm ơn anh, tôi xin lấy tấm bảng này, lần sau anh lại cố gắng nhé.”
Phương sĩ xém thì khóc òa, bị đưa ra khỏi sơn cốc.
Những người khác chứng kiến cảnh này bèn rối rít quay đi, tránh xa Tô Thanh Phong. Đi được tới vòng này, các thí sinh vốn đã hiểu được thực lực của đối phương, bọn họ thà đi tìm Dương Tuế Hoa còn hơn khiêu chiến Tô Thanh Phong, vì chí ít bọn họ còn có thể đánh qua đánh lại với Dương Tuế Hoa, chứ đấu với Tô Thanh Phong chỉ có nước bị knock out trong nháy mắt.
Thế là, trong một khoảng thời gian, Tô Thanh Phong nhận ra không ai dám tới khiêu chiến mình nữa.
Những nơi khác trong ảo cảnh đều xảy ra kịch chiến, có mỗi chỗ cậu là vắng ngắt, mèo mun nằm ườn trên vai cậu, lười biếng tắm nắng.
“Tính nhầm rồi.” Tô Thanh Phong xoa đầu mèo mun. “Biết vậy thà nghe lời Trình Trừng, lấy một số điểm không cao không thấp cho rồi.”
Mèo mun: “Meo ~”
Ở cửa này, chỉ có thí sinh điểm thấp hơn mới được quyền khiêu chiến, cho nên Tô Thanh Phong chỉ có thể khiêu chiến Dương Tuế Hoa. Tuy vậy, cậu không đi tìm Dương Tuế Hoa, mà kiên nhẫn chờ tới khi một thiên sư khác liên tục đánh bại hai thí sinh, đạt được số điểm cao hơn cậu —- cái rồi, cậu chặn đường người ta, mỉm cười hỏi: “Tôi có thể khiêu chiến anh không?”
Vị thiên sư kia: “!”
“Không được!”
Cơ mà từ chối cũng vô ích, thí sinh điểm cao không được từ chối lời thách đấu của thí sinh điểm thấp.
Một lát sau, Tô Thanh Phong cầm thêm tấm bảng gỗ, quay trở lại hạng hai.
Hiện tại còn sáu người, trong đó có hai người đang chiến đấu, Tô Thanh Phong đứng quan sát trận đấu một lúc, cổ vũ: “Cố gắng lên.”
Đánh xong điểm sẽ cao hơn cậu, vừa khéo cho cậu thu điểm.
Hai người đang đánh không phân cao thấp, khí thế ngút trời: “…”
Tự dưng cái hết động lực.
Dương Tuế Hoa đi lướt qua Tô Thanh Phong, không kìm được nhìn cậu một cái, đi một lúc lại quay lại, không kìm được nhìn thêm cái nữa.
Tô Thanh Phong hỏi: “Anh làm gì vậy.”
Dương Tuế Hoa không ngờ cậu lại hỏi, sợ hết hồn: “Anh… anh không khiêu chiến tôi sao?”
Tô Thanh Phong: “Không cần.”
Cậu chỉ cần giữ vững hạng hai là có thể đến cửa cuối cùng, khi đó hai người rồi sẽ phải quyết chiến, không cần phải khiêu chiến anh ta ngay bây giờ.
Dương Tuế Hoa yên lặng vài giây, nhỏ giọng nói: “Sau giải đấu này, có lẽ tôi sẽ không làm thiên sư nữa.”
Tô Thanh Phong liếc Dương Tuế Hoa, nghe anh ta rầu rĩ nói: “Tôi vốn định mượn giải đấu lần này để nâng cao tên tuổi, để mọi người có thể chú ý đến tôi, nhưng mấy hôm nay tôi luôn mơ thấy cái thôn đó, mơ thấy khuôn mặt đã mất của từng thôn dân… Có lẽ, tôi không thích hợp làm thiên sư.”
Tô Thanh Phong; “Tôi còn tưởng anh sẽ hiên ngang nói mình quyết không nản lòng, ngã ở đâu đứng lên ở đó chứ.”
Dương Tuế Hoa ngửa đầu: “Tôi cũng muốn thế chứ! Nhưng mà, nhưng mà tôi không biết quá nhiều thứ, học cũng không học được, dù có làm nhiệm vụ, chắc cũng chẳng giúp được họ…”
Anh ta càng nói càng nhỏ, tới cuối gần như không nghe thấy được.
Tô Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt Dương Tuế Hoa: “Nếu không biết có thể từ từ học, ít nhất anh còn có khả năng bảo vệ người khác —- nhưng mà, phải là năng lực thực sự của anh, chứ không phải là của Chung Thiện Ác cho anh.”
Khi nghe nửa câu đầu, đôi mắt Dương Tuế Hoa hơi sáng lên như được khích lệ, nhưng tới nửa câu sau, vẻ mặt anh ta hoàn toàn thay đổi. “Anh… anh có ý gì?”
Tô Thanh Phong nhìn phản ứng của Dương Tuế Hoa liền biết Trình Trừng đã nói đúng, nhàn nhạt nói: “Anh hẳn sẽ hiểu rõ hơn tôi, không cần tôi phải giải thích.”
Dương Tuế Hoa: “…”
Anh ta cứng ngắc một lúc, mới khó khăn đáp: “Tôi… tôi không cố ý, tôi cũng muốn dựa vào thực lực của chính mình, nhưng Chung lão không cho, ông ấy nói để phòng trừ, tôi mới làm vậy —-“
Tô Thanh Phong cắt lời: “Như thế có công bằng với người khác không? Nếu anh lấy được hạng nhất, anh có thấy mình xứng đáng không?”
Cậu nói không hề cả nể, Dương Tuế Hoa nhìn cậu đầy kinh ngạc, cúi đầu xuống, siết chặt hai nắm tay.
Tô Thanh Phong đợi vài giây, thấy anh ta không nói gì, bình tĩnh nói tiếp: “Tự anh suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới xứng là thiên sư, do anh tự quyết định.”
Mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng cậu nhìn ra được bản tính của Dương Tuế Hoa không xấu, chỉ có điều vừa ra đời, không có chính kiến, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. Ngoài những khuyết điểm này, anh ta cũng có tư chất, có năng lực nhất định — có lẽ vì vậy, Chung Thiện Ác mới lợi dụng anh ta.
Nói xong, Tô Thanh Phong rời đi, để lại Dương Tuế Hoa đứng một mình, hồi lâu không nói.
***
Một ngày sau, kết quả tỷ thí của mười người đã rõ ràng, Tô Thanh Phong xếp hạng hai, Dương Tuế Hoa vẫn hạng nhất, hai người rời khỏi sơn cốc, nghỉ ngơi vài ngày trước trận chiến cuối cùng.
“Thanh Phong, giờ ai cũng biết đến tên tuổi của cậu!” Phạm Tân hưng phấn kể. “Tốt quá! Lần này hai vị trí cuối đều thuộc về thiên sư, chúng ta nhặt lại được mặt mũi mất chỗ phương sĩ rồi!”
Kiều Thành: “Còn có người mở cửa cá cược, tôi cược tất tay là cậu thắng! Cố lên Thanh Phong! Tôi chờ cậu giúp tôi đổi xe đạp sang xe máy đấy!”
Lạc Ngữ: “Mấy ngày này anh Tô phải nghỉ ngơi cho khỏe! Ngàn vạn lần đừng để mệt mỏi nhé, chắc chắn anh sẽ thắng!”
Tô Thanh Phong cười: “Ừ, cảm ơn em.”
Mọi người trò chuyện một lúc, Kiều Thành chợt nhận ra không thấy mèo mun của Tô Thanh Phong đâu, hỏi: “Thanh Phong, linh sủng của cậu đâu? Lúc trước cậu luôn bế nó trên tay mà?”
Tô Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Tô Hòe, Tô Hòe chớp mắt, nắm tay đạo trưởng của mình.
“Không biết chạy đâu rồi.” Tô Thanh Phong quay đầu lại, ổn định đáp: “Lát nữa nó sẽ tự về.”
Kiều Thành: “Vậy à, ngoan quá.”
Đang nói chuyện, Phạm Tân bỗng nhìn thấy hai người đang nắm tay.
Ui.
…
Bởi vì không muốn quấy rầy Tô Thanh Phong nghỉ ngơi, ba người nói chuyện một lúc liền về khách sạn. Tô Thanh Phong không muốn ra ngoài ăn cơm, thế nên Tô Hòe gọi đồ về phòng.
Tô Hòe hỏi: “Đạo trưởng muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Tô Thanh Phong đáp. “Ta đi tắm trước đã.”
Tắm mùa thu đông thực sự rất thoải mái, nước ấm trút xuống không chỉ khiến cơ thể ấm áp, mà còn cuốn trôi hết mệt mỏi. Tô Thanh Phong thở dài một hơi khoan khoái, tắm xong mới nhận ra một vấn đề.
Cậu quên mang quần áo thay.
“…”
Tô Thanh Phong bình tĩnh gõ cửa phòng tắm.
Một lát sau, Tô Hòe đứng trước cửa phòng tắm, hỏi: “Sao vậy đạo trưởng?”
“Quên mang quần áo.” Tô Thanh Phong nói. “Đưa giúp ta với.”
Tô Hòe: “Ồ —-“
Tiếng “Ồ” này khiến lòng cảnh giác của Tô Thanh Phong dâng lên mãnh liệt, vèo một cái, Tô Hòe đã cầm quần áo về: “Đạo trưởng, mở cửa ra đi.”
Tô Thanh Phong nhìn cửa phòng đóng chặt. Không biết tại sao, cậu không muốn mở cho lắm.
“Sao thế?” Tô Hòe hỏi. “Không mặc quần áo sẽ bị lạnh, đạo trưởng bị lạnh ta sẽ đau lòng lắm.”
Không hiểu sao, giọng nói y cứ thấp thoáng ý cười, dường như đang mong đợi điều gì, Tô Thanh Phong chắc chắn đây không phải là ảo giác của cậu.
Cái tên đang chờ cậu bên ngoài không phải tiểu dã quỷ tốt bụng, mà là một con sói đang canh cậu chằm chằm.
Tô Thanh Phong: Ha.
Cậu một mực im lặng, Tô Hòe lại gõ cửa, thong thả hỏi: “Đạo trưởng không nghe thấy sao? Có phải bị ngất xỉu không? Không nói gì ta vào nhé —-“
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở một khe nhỏ xíu, Tô Thanh Phong thò ra một cái tay, nói: “Quần áo.”
Tô Hòe cúi đầu nhìn cái tay kia. Tay Tô Thanh Phong rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, vì được thấm nước mà càng lộ vẻ trắng nõn, khiến người ta hận không thể cầm trong tay cẩn thận vuốt ve.
Tô Hòe đưa quần áo cho Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong: “?”
Cậu không phản ứng kịp, hỏi: “Ngươi không làm gì sao?”
Tô Hòe: “Đạo trưởng còn không mặc quần áo nữa sẽ bị lạnh, hơn nữa ta có thể làm gì chứ?”
Tô Thanh Phong: Tệ thật, hình như cậu suy nghĩ hơi nhiều.
Cậu lặng lẽ đóng cửa phòng tắm, mặc quần áo ra ngoài. Tô Hòe đứng chờ ở cửa, giang tay ôm lấy cậu.
“Đạo trưởng thơm quá.” Tô Hòe ngửi mùi hương của cậu, thỏa mãn nhận xét: “Ấm nữa.”
Y thích đạo trưởng sau khi tắm, không chỉ thoảng hương thơm, còn ấm áp khiến y muốn đắm chìm… Chưa kể, đạo trưởng tắm xong tâm trạng cũng tốt hơn, có thể để y càn rỡ hơn xíu.
Tô Thanh Phong tùy ý y ôm ôm cọ cọ một lúc, nói: “Ta phải lau tóc.”
“Chờ lát nữa ta lau cho đạo trưởng.” Tô Hòe nhìn Tô Thanh Phong không chớp mắt. “Đạo trưởng, ta vừa nghĩ ra một chuyện.”
Tô Thanh Phong tưởng y định nói chuyện nhà, “ừ” một tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Tô Hòe cong môi: “Vừa rồi… Đạo trưởng muốn ta làm gì ngươi hả?”
Tô Thanh Phong: “…”
Cậu biết thể nào cũng đến mà!
Tô Thanh Phong lạnh lùng nói: “Không, ngươi nghĩ nhiều rồi, bỏ tay ra.”
Tô Hòe: “Không ư? Nhưng vừa nãy đạo trưởng kỳ lạ lắm, rõ ràng là cô nam quả nam sống chung một phòng, còn tắm mà không cầm theo quần áo —“
Tô Thanh Phong: “?”
Tô Hòe: “Lại còn không mở cửa, gọi mãi vẫn không phản ứng, cứ như lạt mềm buộc chặt ấy.”
Tô Thanh Phong: “??”
Tô Hòe: “Quan trọng nhất là đạo trưởng còn chìa tay quyến rũ ta, biết rõ tay mình đẹp rồi còn cố ý đưa ta xem.”
Tô Thanh Phong: “???”
Tô Hòe tổng kết: “Chắc chắn ban nãy đạo trưởng có lòng gây rối, muốn quyến rũ xử nam thuần khiết, quá đáng, đạo trưởng phải bồi thường ta, ít nhất phải mười cái chơm chơm cộng thêm tắm uyên ương mới được.”
Tô Thanh Phong: “…”
Một lát sau, một con mèo mun ỉu xìu bị Tô Thanh Phong lôi vào phòng tắm, ném vào bồn.