Hạ lão thái thái đi đến bên cạnh ghế sô pha, bà ngồi ở đối diện Đô Đô, mở miệng hỏi: "Bạn nhỏ, con tên là gì a?"
Đô Đô nghiêm trang lắc đầu: "Mẹ nói không thể đem tên mình tùy tiện nói cho người xa lạ." Thời điểm Đô Đô gật gù đắc ý, hai má trên gương mặt mũm mĩm cũng lắc lưu mấy lần, rất là đáng yêu.
Hạ lão thái thái càng xem càng cảm thấy thích. Bà vừa muốn tiếp tục hỏi, Hạ Hàn đã từ phòng bếp đi ra, ánh mắt của anh có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ Hạ Hàn muốn nói chuyện với Diệp Phạm trước, sau đó mới nói cho bà, không nghĩ tới sự tình lại như vậy.
"Bà." Hạ Hàn kêu một tiếng, đánh gãy Hạ lão thái thái đang hưng phấn.
Trên tay Hạ Hàn đang cầm lấy cốc nước cho Đô Đô, anh ở bên trong còn cho thêm một chút nước ấm, anh hướng phía Đô Đô đi tới, đem cốc nước đưa cho Đô Đô.
Đô Đô thuần thục ấn xuống nút mở, cái nắp mở ra, Đô Đô cúi đầu, an tĩnh uống nước.
Hạ lão thái thái nào có gặp qua cháu trai nhà mình đối với những người khác quan tâm như vậy qua. Cho dù là với người nhà, Hạ Hàn cũng chỉ sẽ âm thầm quan tâm, sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy.
Hạ Hàn tính tình từ trước đến nay hường nội, cảm xúc không lộ ra ngoài, nhưng lại ở trước mặt đứa bé này mà thay đổi.
"Đứa bé này không phải là..." Hạ lão thái thái nhìn về phía Hạ Hàn, bà vội vàng muốn chứng thực một phen.
Hạ Hàn không có phủ nhận, anh nhẹ gật đầu: "Về sau con sẽ cùng người giải thích." Hạ Hàn có kế hoạch của mình, anh cũng không muốn ở thời điểm này để Đô Đô biết. Đô Đô bưng lấy cốc nước, mở to một đôi con mắt tròn căng. Mặc dù bé thông minh, nhưng bé cũng không thể biết bí mật của người lớn.
"Thúc thúc." Đô Đô ngửa đầu nhìn xem Hạ Hàn, đáy mắt có nghi hoặc.
Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô: "Đô Đô, đây là bà của thúc thúc."
Đô Đô rất ngoan ngoãn gật đầu, bé trước tiên đem cốc nước để ở một bên ghế sô pha, hai tay trắng mập nhỏ đặt ở trước bụng, bé hướng phía Hạ lão thái thái lễ phép cúi đầu.
"Con chào bà."
Hạ lão thái thái cố gắng đè xuống thần sắc kích động, bà đối với Đô Đô lộ ra một nụ cười hiền lành: "Đô Đô, con gọi ta là cụ cũng được."
Hạ Hàn nhàn nhạt liếc qua Hạ lão thái thái, khóe miệng Hạ lão thái thái thu lại nụ cười, giải thích một câu, có chút giấu đầu lòi đuôi.
"Ta nếu có chắt, thì cũng cùng Đô Đô không sai biệt lắm." Hạ lão thái thái tìm một chút trong túi của bà, từ bên trong lấy ra một thanh sô cô la, đưa cho Đô Đô: "Cụ cho Đô Đô sô cô la, Đô Đô có muốn không?"
Hạ lão thái thái bản thân thích đồ ngọt, kiểu gì cũng sẽ tùy thân mang theo, hiện tại đυ.ng phải chắt của mình, rốt cục có đất dụng võ. Đô Đô nhìn thoáng qua Hạ Hàn, Hạ Hàn gật đầu, bé mới nhận lấy, bé nãi thanh nãi khí nói cám ơn: "Cảm ơn cụ."
Hạ lão thái thái cười tủm tỉm: "Đô Đô thật ngoan." Hạ lão thái thái lại nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Hạ Hàn: "Con nhớ kỹ đừng cho Đô Đô ăn nhiều, sẽ sâu răng." Hạ lão thái thái nghiễm nhiên đứng vào vị trí của người làm cụ, nhanh chóng tiến vào nhân vật.
Hạ Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ của Đô Đô quản rất nghiêm, sẽ không cho Đô Đô ăn nhiều."
Hạ lão thái thái nhãn tình sáng lên, bà rất muốn biết mẹ của Đô Đô đến cùng là ai, hiện tại ba người này đến tột cùng có quan hệ thế nào, những sự tình này quả thực làm cho bà ruột gan nóng lên.
Hạ Hàn bất đắc dĩ đè tay lên huyệt Thái Dương, anh biết tính tình của Hạ lão thái thái, phải nói rõ ràng, thực sự không thể treo tâm tư của bà lên được. Hạ Hàn đem đồ chơi trong ngăn kéo lấy ra, đặt lên bàn: "Đô Đô tự chơi một hồi." Đô Đô rất nhanh đồng ý, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, bắt đầu chơi xếp gỗ.
Hạ Hàn đi đến bên cửa sổ, Hạ lão thái thái đuổi theo sát phía sau. Vị trí đứng của bọn họ vừa lúc có thể nhìn thấy tình huống của Đô Đô bên này. Hạ lão thái thái lập tức mở miệng hỏi: "Con có phải hay không là làm sai chuyện, không đối với con gái nhà người ta phụ trách a?" Bà vừa rồi nghe Đô Đô lại đối với Hạ Hàn gọi thúc thúc.
Nếu như không phải Hạ Hàn không phụ trách, nào có cô gái nào sẽ một mình phải nuôi dưỡng đứa bé. Hạ Hàn liền biết Hạ lão thái thái sẽ hiểu lầm, nhưng chuyện này anh lại không thể nào giải thích, mặc dù việc này anh không biết rõ tình hình, nhưng kết quả đã là như vậy.
"Chuyện này hoàn toàn chính xác cùng con có quan hệ."
Hạ lão thái thái gấp gáp: "Vậy bây giờ thì sao? Con lại muốn đem đứa bé của người ta lừa gạt đến rồi chạy?" Hạ lão thái thái lo lắng Hạ Hàn tự chủ trương, chỉ muốn đứa bé, bởi vì bà cho tới bây giờ chưa thấy qua người mà Hạ Hàn thích.
"Còn có lần trước con nói có cô gái mình thích rồi, người kia sẽ làm thế nào?" Hạ lão thái thái liên tiếp hỏi các vấn đề, bà sợ Hạ Hàn làm sai, sẽ thương tổn đến người khác, làm cho mấy người này đều không được hạnh phúc.
Hạ Hàn vừa nhìn liền biết Hạ lão thái thái suy nghĩ nhiều, anh bất đắc dĩ cười cười. "Bà." Hạ Hàn mở miệng ngăn lại.
"Người con thích chính là mẹ của Đô Đô, về sau con mới phát hiện ra là cô ấy sinh ra Đô Đô." Giọng điệu của Hạ Hàn không nhanh không chậm, đem chuyện này giải thích rõ ràng: "Cô ấy còn không biết là con đã biết hết tất cả mọi chuyện, bà trước tiên đừng đi tìm cô ấy, mấy ngày tới con sẽ tìm cô ấy thẳng thắn nói chuyện."
Hạ lão thái thái thở dài một hơi: "Con yên tâm, ta sẽ không nhúng tay."
Hạ Hàn từ trước đến nay có chủ ý, hiện tại nó nhất định là có kế hoạch của mình, nếu bà lung tung mà thò một chân vào, không chừng đến chắt trai cũng bị mất. Hạ Hàn thật vất vả mới có người trong lòng, hai người tương lai còn dài mà.
Sau khi Hạ Hàn thuyết phục được Hạ lão thái thái, Hạ lão thái thái lưu luyến không rời mà chuẩn bị rời đi, bà đi đến bên cạnh Đô Đô, nhìn xem hình dáng Đô Đô cùng Hạ Hàn tương tự.
"Đô Đô hẹn gặp lại, lần sau cụ lại trở lại nhìn con."
Đô Đô tay nhỏ chống đỡ trên mặt đất, bò lên: "Vậy Đô Đô tiễn người."
Hạ lão thái thái đang thương tâm lập tức mất đi, Đô Đô xem ra được mẹ dạy rất khá. Sau khi tiễn Hạ lão thái thái về, Hạ Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, Đô Đô một mặt mờ mịt nhìn anh. Đô Đô căn bản không biết tiểu mập mạp nhỏ mà mẹ vất vả che giấu ngay tại vừa rồi đã bị lộ.
Màn đêm buông xuống, đêm nay mặt trăng bị tầng mây nặng nề che chắn, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy ánh trăng mông lung chiếu xuống. Hai bên đường đèn đường sáng lên, ánh đèn lờ mờ.
Bởi vì Đô Đô còn đang ở nhà Hạ Hàn, Diệp Phạm không thể không đi, tiến về phía nhà Hạ Hàn, đi đón Đô Đô trở về. Diệp Phạm lái xe, chỉ chốc lát liền đến. Hạ Hàn đã đem mật mã nhà anh nói cho Diệp Phạm, vì để tránh Diệp Phạm quên, anh còn rất tri kỷ mà đem mật mã lại nhắn lại một lần đến trên điện thoại di động của cô.
Diệp Phạm trước tiên nhấn chuông cửa, sau đó ấn mật mã đi vào. Cô vừa mới tiến vào trong cổng lớn, trước hết nhất là chú ý tới là xích đu trong sân. Gió đêm thổi qua, xích đu có chút lay động. Diệp Phạm nhìn ra kích thước của xích đu là đặc biệt thiết kế cho trẻ nhỏ.
Diệp Phạm chớp chớp mắt, ánh mắt tối đi mấy phần. Cô tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Một giây sau, cửa mở ra, Đô Đô một mặt hưng phấn từ bên trong chạy ra, trên người bá đeo ba lô SpongeBob nhỏ.
"Mẹ."
Hạ Hàn đi theo đằng sau Đô Đô, anh đem ánh mắt dời đến trên người Diệp Phạm. Lúc này, tầng mây tản ra, ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, chiếu vào bên mặt Diệp Phạm, mái tóc dài của cô rũ xuống bên tai, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng. Cho dù giờ phút này ánh sáng ảm đạm, nhưng vẫn như cũ ánh vào trong mắt của anh.
Đô Đô nửa ngày không gặp Diệp Phạm, rất nhớ cô, la hét muốn Diệp Phạm ôm. Diệp Phạm đưa tay ôm lấy Đô Đô, Đô Đô ở trên mặt của cô cọ cọ.
Hạ Hàn đi tới trước mặt của cô. Diệp Phạm đối diện với con mắt của Hạ Hàn: "Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói một câu.
Hạ Hàn cười: "Là điều dĩ nhiên thôi."
Diệp Phạm hướng Hạ Hàn nhẹ gật đầu, cô cúi đầu nói với Đô Đô: "Mau chào thúc thúc."
Đô Đô cùng Hạ Hàn vẫy vẫy tay: "Thúc thúc, lần sau con sẽ lại đến nhà người chơi."
Diệp Phạm đem Đô Đô mang tới xe. Ở trong màn đêm, xe dần dần chạy. Diệp Phạm cùng Đô Đô sau khi về nhà, nghỉ ngơi cả đêm.
Hôm sau.
Diệp Phạm ở nhà, lông mày của cô có chút nhảy lên.
Dựa theo tình huống bình thường, đêm chủ nhật sẽ tiến hành hiện trường trực tiếp, mấy ngày trước đó sẽ công bố nội dung tranh tài, sau đó để các tuyển thủ luyện tập mấy ngày lại tiến hành tranh tài.
Thế nhưng lần này, đã là thứ sáu, tiết mục tổ còn chưa thông báo bất kỳ điều gì. Tất cả mọi người không rõ ràng đến cùng là vì cái gì. Thẳng đến đêm thứ sáu, tiết mục tổ mới nói cho từng thí sinh, để mọi người thứ bảy vào biệt thự tập trung.
Diệp Phạm đoán được, lần này Minh tinh khiêu chiến rất có thể là nhất thời sẽ đột kích, tiết mục tổ sẽ không nói cho các cô nội dung tranh tài. Về phần đến cùng là so cái gì, khả năng rất muộn mới biết được, tiết mục tổ sẽ không cho các cô thời gian chuẩn bị.
Vô luận là so cái gì, Diệp Phạm đều đã chuẩn bị kỹ càng. Cô không có bối rối, lấy hành lý đi tới biệt thự. Đến biệt thự, Diệp Phạm thấy được một người, Đường Cẩm.
Đường Cẩm cũng trông thấy Diệp Phạm, hai người đối mặt. Đường Cẩm biết, Diệp Phạm đã trở thành đại sứ quảng bá son môi của Dior. Sau khi biết tin tức này, cô ta bộc phát một trận lửa lớn.
Dior khảo hạch Đường Cẩm cùng Diệp Phạm hai người, cuối cùng lại chọn Diệp Phạm làm đại sứ nhãn hiệu, chuyện này người ngoại giới cũng không biết, chỉ có nội bộ Dior còn có Diệp Phạm rõ ràng.
Cho nên Đường Cẩm mặc dù bại bởi Diệp Phạm, nhưng cô ta còn không đến mức quá mất mặt.
Nhưng, Đường Cẩm trong lòng đối với Diệp Phạm lại hận thêm mấy phần.
Luận danh khí, Diệp Phạm không bằng mình. Luận giá trị nhan sắc, cô ta cho rằng hai người cũng coi như tương xứng.
Mà tại lần tham dự show diễn thời trang kia, cô ta tỉ mỉ chọn lựa lễ phục còn có son môi mà Dior đưa tới, thời điểm xem trình diễn cũng hoàn mỹ khống chế nét mặt của mình.
Cô ta đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chỉ còn việc đợi Dior đến cùng cô ta ký hợp đồng, vì cái gì cuối cùng cơ hội này lại rơi xuống trên đầu Diệp Phạm?
Dựa vào cái gì mà Dior lại nhìn trúng Diệp Phạm, mà không phải mình?
Đường Cẩm không nghĩ ra nguyên nhân, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Phạm càng thêm lạnh.
Diệp Phạm không chút nào để địch ý của Đường Cẩm vào mắt, cô nhìn cũng không nhìn Đường Cẩm, trực tiếp đi vào biệt thự.
Một lát sau, Tề Thuật đem thí sinh chính thức cùng tuyển thủ khiêu chiến tập trung cùng một chỗ.
Tề Thuật: "Ngày mai sẽ là lần thứ hai khiêu chiến so tài, mọi người nhất định rất kỳ quái, vì cái gì hiện tại mới gọi mọi người tới?"
Tống Mạn: "Lập tức liền muốn so tài rồi, thế nhưng chúng tôi còn không biết nội dung trận đấu là cái gì."
Đây là nghi ngờ trong lòng tất cả các tuyển thủ. Lần tranh tài này, đến cùng là nội dung gì?
Biểu diễn? Âm nhạc? Hay là cái gì khác, hết thảy đều không được biết.
Tất cả mọi người nhìn Tề Thuật, chờ đợi anh công bố. Tề Thuật chậm rãi mở miệng.
"Trận Minh tinh khiêu chiến tới đây cùng các cuộc tranh tài trước không giống nhau."
"Không nói cho các cô biết nội dung trận đấu là gì, không nói cho các cô biết đối thủ tranh tài với mình là ai, cũng không cho các cô thời gian chuẩn bị."
Tâm của mọi người bỗng xiết chặt.
Thanh âm của Tề Thuật nghiêm túc tiếp tục vang lên: "Ở trong ngày tranh tài, sẽ cụ thể nói cho các cô biết thi đấu về cái gì. Tất cả mọi thứ đều để các cô ngay lúc đó phát huy, ban giám khảo cho điểm tại chỗ."
Tề Thuật mỗi chữ mỗi câu nói rõ ràng: "Các cô đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón khiêu chiến sao?"
Diệp Phạm khẽ thở dài một tiếng. Quả nhiên là như vậy, tranh tài ngày hôm đó mới công bố nội dung. Tiết mục tổ có mục đích rõ ràng.
Trận Minh tinh khiêu chiến lần này, khảo nghiệm chính là năng lực phản ứng nhất thời của mọi người.
Kỳ thực, vô luận là làm một diễn viên, ca sĩ, hay là một diễn viên múa, đều cực kỳ cần tố chất tâm lý cường đại cùng năng lực kháng ép.
Mà làm một diễn viên, đặc biệt là vai diễn Hồ Mạn Quân một người ưu tú như vậy, điều cần nhất là phải tỉnh táo hơn so với người khác.
Diệp Phạm lý giải dụng ý của lần tranh tài này, cô cũng muốn biết, tring cuộc tranh tài như vậy, cô sẽ có biểu hiện như thế nào.
Co đã chuẩn bị kỹ càng.
Tề Thuật tạo ra khủng hoảng trong lòng của mỗi người.
Trước đó tranh tài khiêu vũ còn có tranh tài nhạc cụ, tất cả mọi người có chuẩn bị qua, để cho những người chưa từng học qua kia, cũng có một chút thời gian giảm xóc.
Mà lần này tranh tài, tương đương với một trận đột kích. Ai năng lực mạnh, ai yếu hơn, xem xét liền biết.
Không khí trở nên chậm lại, tất cả mọi người không có mở miệng.
Tề Thuật đầu tiên là nhìn về phía tuyển thủ tới khiêu chiến, nói ra: "Lần trước Minh tinh khiêu chiến, chỉ có Đường Cẩm một người tiến vào. Những người còn lại đều không thắng."
Thạch Nhị nhớ tới lần trước cô ta bị bại bởi Diệp Phạm, lại thêm cô ta kéo đàn violon bị dân mạng mắng muốn điên rồi, tinh thần của cô ta sớm đã không còn, hiện tại tới đây chỉ là vì đi chương trình, cô ta đnag chờ đợi mình bị đào thải.
"Lần này là cơ hội cuối cùng của các cô, hai lần khiêu chiến lấy điểm số tổng hợp, người có điểm số cao, mới có thể trở thành tuyển thủ chính thức."
Tề Thuật lại nhìn phía thí sinh chính thức, bỗng nhiên nói một câu: "Hai lần Minh tinh khiêu chiến thi đấu đều không có đào thải ai, các cô có phải hay không cảm thấy gần đây rất nhẹ nhàng?"
Ánh mắt của Tề Thuật rơi vào trên thân Tống Mạn, Đặng Sơ bọn họ, những người này đều là không cần tham gia Minh tinh khiêu chiến.
Diệp Phạm bọn họ lúc tham gia Minh tinh khiêu chiến, những người này không bị tuyển chọn, không cần tranh tài, áp lực nhỏ đi một chút.
Tống Mạn mấy người kia trong lòng bỗng nhiên có một cái dự cảm không tốt. Một giây sau, Tề Thuật bỗng dưng cười, nụ cười có chút khó lường.
"Nếu như tôi nói, trận tranh tài tiếp theo ngay sau Minh tinh khiêu chiến, trực tiếp đào thải một nửa số người thì sao?"
Thanh âm của Tề Thuật vang lên, giống như một khối đá lớn, nặng nề mà đánh ở trong lòng của mỗi người.
"Đào thải một nửa số người?" Đặng Sơ kêu một tiếng, trên mặt bối rối.
Đây chẳng phải là chỉ để lại sáu, bảy người ư.
Đặng Sơ biết thực lực của mình không tốt, nếu như lập tức đào thải nhiều người như vậy, cô ấy rất có thể không đi được đến cuối cùng.
Tề Thuật lặp lại một câu, giọng điệu mang theo khẳng định: "Đào thải một nửa số người, đây chính là quyết định của tiết mục tổ. Mà mỗi trận đấu tiếp đó, đều sẽ vượt qua tưởng tượng của mọi người."
Không khí trở nên ngột ngạt, chân mày của mọi người càng nhíu chặt hơn.
Chế độ thi đấu quá tàn khốc, càng tới gần lúc tranh tài, áp lực của mọi người lại càng lớn, những người tố chất tâm lý không cao kia, lúc này đã sinh ra sợ hãi.
Ai cũng không có lòng tin có thể đi đến cuối cùng.
Diệp Phạm cũng choáng váng, trực tiếp đào thải một nửa số người, cô xác thực không có dự liệu được.
Diệp Phạm hít sâu một hơi.
Trận đấu này vốn chính là vì chọn lựa người thích hợp nhất để diễn vai Hồ Mạn Quân, đơn giản mà nói, chỉ có người nổi bật bên trong mới có thể thắng.
Điều này nói lên, tranh tài tiếp tới sẽ chỉ càng thêm hà khắc. Cô nhất định phải lấy trăm ngàn tinh lực đến đối mặt, mỗi một bước đều không thể đi sai.
Mọi người trở về biệt thự, Tống Mạn hỏi: "Các cô cảm thấy sẽ so cái gì a, tôi cảm thấy thật hoảng loạn a."
Thẩm Lạc Lạc cũng cau mày: "Khảo hạch có rất nhiều phương diện, nếu như phải chuẩn bị mà nói, hiện tại cũng không kịp."
Chỉ có một ngày, cô mặc kệ làm cái gì cũng thấy rất bối rối, bởi vì trong lòng hoàn toàn không chắc.
Thẩm Lạc Lạc thở dài một hơi: "Ài, chỉ có thể đến lúc đó đợi đi một bước nhìn một bước."
Mọi người trầm mặc trở lại gian phòng của mình, chờ đợi buổi tranh tài sáng mai dần tiến đến.
...
Bóng đêm dần dần buông xuống, thành thị phồn hoa dần dần trầm tĩnh lại. Màn đêm bao vây cả tòa thành thị, tiếng vang trở nên yên tĩnh.
Thư phòng của Hạ Hàn vẫn sáng đèn, anh ngồi ở trước bàn sách, nhìn một kịch bản. Sau khi xem xong, Hạ Hàn tiện tay đem kịch bản đặt tại một bên.
Mùa đông đã đến, khiến cho không khí của thành thị trở nên lạnh lẽo. Gió lạnh ở ngoài cửa sổ từng cơn từng cơn thổi qua, tựa hồ không ngừng nghỉ. Hạ Hàn chậm rãi vươn tay, ấn tắt đèn trên bàn.
Ánh đèn phút chốc tối xuống, trong phòng cũng lâm vào một mảnh lờ mờ yên tĩnh. Hạ Hàn mi tâm nhíu chặt, anh vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau nhức.
Đêm đã khuya, bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, có chút hồi ức đột nhiên xông lên. Anh đi vào thế giới này, đã sắp ba năm.
Hạ Hàn bởi vì sự cố mà bỏ mình, mở mắt ra, anh liền đã đi tới nơi này. Anh nằm ở trên một cái giường lớn, bên giường còn đặt một bình thuốc ngủ.
Hạ Hàn của thế giới này, trầm mê diễn phim, là một người chỉ si mê đóng phim. Bởi vì quá yêu phim, Hạ Hàn không quan tâm gia đình phản đối, tiến vào giới giải trí.
Trừ diễn kịch, anh ta sẽ không cùng ngoại giới giao lưu, bao gồm cả người nhà của mình. Mà trong lúc anh ta diễn một bộ phim quá bị kiềm chế, bởi vì nhập kịch quá sâu mà uống thuốc ngủ tự sát.
Sau khi biết rõ những điều này, Hạ Hàn chậm rãi tiếp nhận thân phận bây giờ của mình. Ở thế giới cũ, Hạ Hàn cũng là một diễn viên.
Anh xuất thân chính quy, tốt nghiệp xuất sắc ở hệ biểu diễn của Hoa Hạ Quốc, vừa vào nghề đã cầm giải Ảnh đế Kim Mã, về sau từng bước một vững vàng, ở giới giải trí có địa vị rất cao.
Hạ Hàn sau khi tới đây, cũng không có ai phát giác được sự dị thường của anh. Hai người tính tình rất giống nhau, đạm mạc lạnh lùng. Bọn họ đều đối với diễn xuất có nhiệt tình rất lớn.
Bởi vì nguyên chủ cho Hạ Hàn sinh mệnh mới, anh cũng nhất định phải làm một ít chuyện.
Hạ Hàn muốn giúp nguyên chủ chữa lành quan hệ với gia đình, để quan hệ của anh cùng những người xung quanh chuyển biến tốt lên.
Từ trước đến nay Hạ Hàn đạm mạc, dần dần cùng người nhà họ Hạ thân cận.
Sau khi Hạ Hàn đã thích ứng với sinh hoạt ở thế giới này, thời gian trôi qua rất bình tĩnh, không có gợn sóng.
Lúc này, lại có một người ngoài ý muốn xuất hiện trong sinh mệnh của anh.
Diệp Phạm.
Ở thế giới cũ, Hạ Hàn cũng đã từng nhìn qua Diệp Phạm diễn xuất.
Bọn họ họ cùng một trường trung học, cô là đàn em lớp dưới, ở lễ kỷ niệm của trường biểu diễn kéo đàn violon.
Diệp Phạm rất có thiên phú, khi đó cô đã cầm quán quân các giải thưởng lớn cho thanh thiếu niên trong nước.
Ngay đêm trước khi Diệp Phạm sắp ra nước ngoài tham gia trận đấu, cha mẹ của cô xảy ra chuyện.
Diệp gia trong vòng một đêm khuynh đảo, chỉ còn lại Diệp Phạm cùng bà ngoại. Diệp Phạm từ bỏ cơ hội tham gia trận đấu, thậm chí không có cách nào tiếp tục đọc sách.
Hạ Hàn biết được tin tức này, anh còn lấy thân phận người hảo tâm cung cấp trợ giúp cho thiếu nữ thiên tài này.
Diệp Phạm cái gì cũng không biết, chỉ biết có một người nặc danh đứng ra giúp đỡ, tài trợ cho cô hoàn thành việc học.
Diệp Phạm thuận lợi lên đại học, cũng không hề từ bỏ đàn violon. Cô cầm khắp các giải thưởng lớn cả Á Châu, ở giới âm nhạc có chút danh tiếng.
Sau khi thành niên, Diệp Phạm dùng tiền thưởng dành dụm được trả sạch cho người giúp đỡ cô.
Từ đầu tới đuôi, cô cùng người này vẫn luôn chưa từng gặp mặt.
Khi đó, Hạ Hàn cũng sớm đã thành danh. Anh bằng vào một bộ phim đạt được vị trí Ảnh đế tại Liên Hoan Phim Cannes, đồng thời được đề danh giải thưởng nhân vật nam chính xuất sắc nhất của Kim Mã, Kim Tượng.
Hạ Hàn một mực vẫn luôn yên lặng chú ý động tĩnh của Diệp Phạm.
Anh dõi theo cô, từ trong nước tới ra quốc tế, đạt hạng nhất cuộc thi đàn violon quốc tế Paganini, rồi tổ chức hội Độc Tấu đàn violon.
Về sau Diệp Phạm đi Mỹ đào tạo chuyên sâu, từ nghệ sỹ kéo đàn violon trở thành một nhạc sĩ, bắt đầu dần dần thanh danh vang dội.
Ngay lúc đó, Diệp Phạm sáng tác rất nhiều khúc nhạc.
Ngăn trở cùng gặp trắc trở, đều sẽ đến thăm hỏi trong sinh mệnh của mỗi con người.
Mà lúc Hạ Hàn ở đáy cốc, tiếng đàn của Diệp Phạm lại có thể chữa trị hết thảy.
Bất kể là đêm khuya an tĩnh, hay ồn ào náo động ban ngày, tựa hồ chỉ cần nghe được tiếng đàn của Diệp Phạm, cảm xúc của Hạ Hàn liền rất nhanh có thể bình tĩnh trở lại.
Tiếng đàn của Diệp Phạm trong trẻo như nước, nhẹ nhàng giống như bụi, anh có thể cảm nhận được thế giới của cô cùng nội tâm của cô.Con đường diễn xuất của Hạ Hàn kéo dài bao lâu, tiếng đàn của Diệp Phạm liền bồi anh bấy lâu.
Lúc bọn họ lần đầu có cơ hội chân chính gặp mặt, Hạ Hàn có thể đem việc Diệp Phạm không biết nói cho cô.
Nhưng anh lại bỏ qua.
Hạ Hàn bởi vì ngoài ý muốn tới đây, lại không nghĩ tới, có thể cùng Diệp Phạm ở cái thế giới này gặp nhau.
Từ lần đầu gặp mặt, bởi vì Diệp Phạm cái tên này, Hạ Hàn liền đối với cô có chút chú ý. Ở phía sau lại nhiều lần tiếp xúc, anh chậm rãi có thể phát giác được loại cảm giác quen thuộc ở cô.
Lúc Hạ Hàn thật sự xác định Diệp Phạm chính là người kia, là lần đó nghe được tiếng đàn của cô ở đầu đường Vienna.
Độc nhất vô nhị, chỉ có anh có thể phân biệt nhận ra được.
Về sau, Diệp Phạm trở thành một diễn viên, cô thông qua cố gắng của mình, bồi đắp khuyết điểm chưa từng học qua biểu diễn.
Tất cả thành công đều không phải một lần là xong, Diệp Phạm vĩnh viễn cố gắng, đi tới nơi cao hơn, cùng lúc trước anh nhận biết cô giống nhau như đúc.
Nếu như Diệp Phạm thích diễn xuất, vậy Hạ Hàn liền bồi cô cầm giải thưởng đứng ở trên đỉnh.
Nếu như Diệp Phạm muốn lại kéo đàn violon, vậy Hạ Hàn liền dõi theo cô lần nữa xông xáo vào thế giới âm nhạc.
Nếu có một ngày, Diệp Phạm cảm thấy con trai quan trọng hơn, vậy bọn họ liền ẩn lui giới giải trí, bồi Đô Đô lớn lên.
Ở thế giới cũ, Hạ Hàn đã bỏ qua việc gặp gỡ Diệp Phạm, vậy thì, trong thế giới này, Hạ Hàn sẽ một mực bầu bạn Diệp Phạm.
Chỉ cần là địa phương cô muốn đi, anh liền nguyện ý đi theo. Tin tưởng cô, trợ giúp cô, ủng hộ cô.
Thẳng đến một ngày nào đó cô đứng tại nơi cô muốn ——
Đỉnh cao.
~~~