Hạ Hàn nao nao, anh không nghĩ tới Đô Đô sẽ hỏi cái này. Nhưng Hạ Hàn rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, khóe miệng của anh mang theo ý cười.
"Rất rõ ràng sao? Đô Đô cũng đã nhìn ra."
Hạ Hàn không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận ý của mình đối với Diệp Phạm. Đô Đô hung hăng gật đầu, biểu thị mình đã sớm biết.
Bé kéo căng lấy khuôn mặt nhỏ, biểu lộ rất nghiêm túc, nãi thanh nãi khí mở miệng.
"Ai bảo thúc thúc luôn nhìn chằm chằm mẹ của con."
Mắt Hạ Hàn trở nên sâu sắc, anh nhìn về phía Đô Đô, giọng nói rất chân thành.
"Thúc thúc thích mẹ của con, Đô Đô không quan hệ sao?"
Đô Đô không trả lời vấn đề của Hạ Hàn ngay, bé rũ xuống cái đầu nhỏ, tựa hồ đang nghĩ muốn nói sao.
Đô Đô nhịn không được duỗi ra ngón tay, dùng răng cắn cắn nhẹ ngón tay. Đây là động tác nhỏ của Đô Đô mỗi khi khẩn trương.
Cho dù trước đó Diệp Phạm đã sửa thói hư tật xấu này của Đô Đô, nhưng thời điểm Đô Đô vừa có việc gì, vẫn sẽ vô thức cắn ngón tay.
Chỉ ngắn ngủi vài giây yên tĩnh, đối với Hạ Hàn mà nói lại dài đằng đẵng. Lông mày Hạ Hàn xiết chặt, bất đắc dĩ cười cười. Từ trước đến nay Hạ Hàn tỉnh táo tự kiềm chế, cũng có một ngày khẩn trương như vậy.
Hạ Hàn thoáng tỉnh táo lại, anh mở miệng lần nữa.
"Đô Đô không muốn thúc thúc thích mẹ của con sao?"
Đô Đô ngoẹo đầu, gãi đầu một cái: "Đô Đô cũng thích mẹ."
"Thúc thúc cũng thích mẹ giống như con sao?"
Đôi mắt Hạ Hàn khẩn trương, ngữ khí của anh nghiêm túc chưa từng có.
"Phải."
Dừng vài giây, Hạ Hàn nói tiếp.
"Đô Đô muốn mẹ cười, đối với mẹ tốt, một mực muốn ở bên cạnh mẹ, thúc thúc cũng có ý tưởng giống như vậy."
Đô Đô chớp chớp mắt: "Vậy thúc thúc thích mẹ hay là Đô Đô a?"
Hôm qua Diệp Phạm có hỏi qua Đô Đô vấn đề này, hiện tại Đô Đô lại hỏi Hạ Hàn. Hạ Hàn vươn tay cánh tay, đem thân thể mềm nhũn nhỏ của Đô Đô vòng trong ngực.
Anh ôm có chút chặt: "Cả hai người thúc thúc đều thích."
Đô Đô do dự hồi lâu, bé cũng lặng lẽ duỗi ra tay nhỏ, vòng lấy cổ của Hạ Hàn. Cái cằm của bé ghé vào trên bờ vai Hạ Hàn. Hơi thở phun ra bên tai Hạ Hàn, có chút ngứa.
"Thực ra con cũng rất thích thúc thúc. Nhưng mà mẹ con hình như không thích thúc thúc ài."
Đô Đô mặc dù còn nhỏ, nhưng một câu đã nói trúng chân tướng. Diệp Phạm không chỉ có không thích Hạ Hàn, cô đối với Hạ Hàn kháng cự cực kì.
Ở trong mắt Diệp Phạm, Hạ Hàn là một thúc thúc xấu xa sẽ tùy thời cướp đi con trai bảo bối của cô.
Hạ Hàn giật mình, đáy mắt hiện lên mỉm cười, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
"Đô Đô yên tâm, thúc thúc đang cố gắng."
Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô.
"Hiện tại thì không, nhưng sau này sẽ có."
...
Hiện trường quay « Kế hoạch Cự Tinh »
Trong biệt thự đột nhiên vang lên tiếng chuông mãnh liệt, thanh âm bén nhọn lại chói tai lập tức vang vọng cả căn biệt thự.
Trong phòng mỗi một thí sinh đều bị tiếng chuông đánh thức, bọn họ dồn dập rời khỏi phòng, đi đến phòng khách.
"Trời ạ, vừa rồi đó là âm thanh gì a." Lư Ỷ Vấn còn buồn ngủ từ lầu hai đi xuống, mơ hồ nói.
Cô là một tiểu minh tinh, vừa rồi còn đang ngủ trưa. Chưa nằm ngủ được bao lâu, liền bị tiếng chuông giống như đồng hồ báo thức này làm tỉnh lại.
Đặng Sơ đứng trong phòng khách, lớn tiếng hô hào: "Thư của tiết mục tổ lại xuất hiện!"
【 Các vị tuyển thủ, sau đây là các loại hình vũ đạo mà mọi người được phân tổ tới, vũ đạo lão sư chuyên nghiệp cũng đã đến, mời mọi người tới phòng luyện tập ở lầu một của toà bên cạnh. 】
Lần này so đấu vũ đạo được phân thành bốn loại hình: điệu Waltz, múa Latin, cổ điển, múa hiện đại.
Trong phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh, không khí ngưng trệ trong nháy mắt. Mỗi người đều nhìn yêu cầu trên màn hình lớn, sắc mặt bọn họ trở nên phức tạp.
Diệp Phạm đứng ở phía sau yên lặng nhìn, trên mặt cô biểu lộ rất nhạt, không biết suy nghĩ cái gì. Thường Tố mở miệng, phá vỡ yên tĩnh nơi này.
Thanh âm của cô ấy rất trầm ổn, giống một người lãnh đạo: "Được rồi, chúng ta hẳn là nên đi tới phòng luyện tập."
"Yêu cầu của tiết mục tổ cụ thể là cái gì, đến nơi đó liền biết thôi."
Mọi người tỉnh táo lại, lục tục rời khỏi căn biệt thự này. Trên đường đi, thanh âm của bọn họ líu ríu vang lên.
"Ta chưa từng học qua múa Latin, cầu xin tuyệt đối đừng phân tôi đến múa Latin."
"Đừng lo lắng, có vũ đạo lão sư chuyên nghiệp ở đây, hẳn là sẽ dễ dàng đi rất nhiều."
"..."
Cửa phòng luyện tập mở ra, bọn họ đi vào.
Thông qua một con đường dài dằng dặc, có thể nhìn thấy cuối đường là một phòng luyện tập rất lớn.
Tia sáng từ bên kia lộ đến, làm cho tâm tình của bọn họ càng thêm khẩn trương.
Trong phòng luyện tập, có mấy vũ đạo lão sư đang đứng đó, còn có người chủ trì Tề Thuật.
Tề Thuật miễn cưỡng cười: "Nghe nói mọi người đều bị tiếng đồng hồ báo thức trong biệt thự dọa sợ?"
Lư Ỷ Vấn mở to hai mắt: "Đúng vậy, tôi còn đang ngủ, thật sự bị hù dọa."
Ống kính một mực đi theo quay chụp nhất cử nhất động của bọn họ, nói nhiều mấy câu liền có càng nhiều khả năng được đưa vào trong tiết mục.
Tề Thuật cười cười: "Mọi người yên tâm đi, cái cảnh báo này về sau vẫn sẽ còn tiếp tục vang lên."
"Mà lại thường thường ở thời điểm mọi người không chú ý, nửa đêm, rạng sáng, thậm chí vừa ghi hình xong tiết mục, cũng có thể nha."
Đám thí sinh: "..."
"Tốt, bây giờ trở về về chính đề." Tề Thuật nói, "Chủ đề tranh tài kỳ này là vũ đạo."
"Tiết mục tổ có đem hình của mọi người đưa lên mạng, để người xem tiến hành bỏ phiếu. Người xem căn cứ vào khí chất của từng người, phân phối cho các cô loại hình vũ đạo phù hợp."
"Sau đây là danh sách những người sẽ nhảy điệu Waltz: Thường Tố, Đặng Sơ, Tống Mạn..."
Thanh âm của Tề Thuật vang lên, những người được phân cùng một điệu múa lần lượt đứng vào cùng nhau.
"Tiếp theo là múa cổ điển."
"Lư Ỷ Vấn, Nhạc Thược, Thẩm Lạc Lạc."
Thẩm Lạc Lạc ngây ngẩn cả người: "Chủ trì, anh thật sự không có đọc sai sao?"
Tề Thuật: "Sao vậy?"
"Trên người tôi nào có khí chất cổ điển a." Thẩm Lạc Lạc chép miệng, "Nhất định là fan hâm mộ của tôi đang chỉnh tôi."
Trong phòng luyện tập vang lên tiếng cười ha ha, không khí khẩn trương bởi vì một câu của Thẩm Lạc Lạc liền tan thành mây khói.
Tề Thuật đình chỉ cười cười: "Không có đọc sai, Thẩm Lạc Lạc cô chính là phải múa cổ điển."
Thẩm Lạc Lạc nhận mệnh đi đến phía trước, xem ra cô chỉ có thể đem những thứ trước kia học trong trường học lại nhớ lại.
"Còn có Diệp Phạm, cô cũng được phân đến múa cổ điển."
Diệp Phạm ngây ngốc một chút, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Lạc Lạc. Có thể là bởi vì cô gần đây nhất diễn phim cổ trang « Thẩm tướng », mà sau khi dân mạng nhìn trailer, liền cho rằng cô tương đối thích hợp múa cổ điển đi.
Sau khi Tề Thuật tuyên bố xong tất cả, lại mở miệng: "Những người được phân cùng một loại hình ở cùng một chỗ luyện tập, mọi người đi theo vũ đạo lão sư của mình đi."
Bên trong phòng luyện tập múa cổ điển.
"Lần này chúng ta phải múa chính là khúc Nghê Thường vũ y*." Giáo viên dạy múa nói, "Rất khó khăn, nhưng là mỹ cảm cũng rất mạnh."
(* điệu múa giống như tiên nữ trên thiên cung múa, đẹp đẽ mà thần tiên. Tìm hiểu thêm tại: TruyenHD)
"Diệp Phạm, nghe nói cô chưa từng học qua vũ đạo?" Giáo viên dạy múa nhìn về phía cô.
Ánh mắt ba người khác đều rơi vào trên người Diệp Phạm, cô nhẹ gật đầu.
"Không sao, chỉ cần cố gắng điều gì cũng đều có thể." Giáo viên dạy múa khích lệ một chút, sau đó đối với mọi người nói, "Chúng ta trước tiên buông lỏng cơ thể."
Giáo viên dạy múa một bên thực hiện động tác, một bên dạy mọi người luyện tập. Bởi vì có học qua vũ đạo, những người khác vào nhịp rất nhanh.
Giáo viên khẽ nhíu mày: "Diệp Phạm, động tác của cô không đúng."
"Diệp Phạm, eo nơi đó không đủ mềm..."
"Diệp Phạm, tay của cô vẫn có chút vấn đề..."
Toàn bộ một buổi chiều, tốc độ học tập của Diệp Phạm rất nhanh, đã học xong toàn bộ vũ đạo, nhưng động tác còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của cô giáo dạy múa.
Lúc chạng vạng tối, hoàng hôn chiếu xuống ánh sáng âm u. Ánh tịch dương chiếu vào bên trong phòng luyện tập to lớn, trước một mặt tường toàn gương, chỉ có một hình bóng cô độc.
Trong đầu Diệp Phạm nhớ kỹ mỗi một cái khuyết điểm mà giáo viên chỉ ra, một lần lại một lần tự mình sửa chữa.
Những người khác đều đã đi ăn cơm tối, cô vẫn là không có rời đi.
Giáo viên từng nói qua, nhân vật chính của khúc Nghê Thường vũ y này là một tiên tử. Trong tiên cảnh như thật như ảo, trận trận nhạc khúc, vũ điệu như mộng.
Diệp Phạm đột nhiên dừng động tác lại, cô nhìn qua tấm gương. Thế nào mới có thể để cho người xem bị vũ đạo của cô đả động?
Đến buổi tối, mọi người quay về để luyện tập. Bọn họ trước mười giờ tối không sai biệt lắm đã về tới biệt thự.
Nhạc Thược đối với bản lĩnh về vũ đạo của mình rất có lòng tin, lại nói ngày mai tiết mục muốn quay tiếp, đối với cô ta mà nói, nghỉ ngơi tốt, hình ảnh quay trong màn hình có trạng thái tốt, mới là trọng yếu nhất.
Thẩm Lạc Lạc khiêu vũ không tệ, nhưng coo ấy vẫn như cũ lưu lại luyện tập. Lúc này, bên trong phòng luyện tập chỉ còn sót hai người.
"Diệp Phạm cái tư thế này của cô không đúng."
Thẩm Lạc Lạc ở một bên luyện tập, nhìn thấy Diệp Phạm làm sai động tác cũng sẽ chỉ ra. Diệp Phạm lập tức sửa lại.
Thẩm Lạc Lạc tính tình đơn thuần, mặc dù Diệp Phạm không nói nhiều, nhưng là Thẩm Lạc Lạc thật thích cô.
Diệp Phạm làm việc rất cố gắng, cũng sẽ không đối với người khác tính toán, mưu mẹo.
Cho nên Thẩm Lạc Lạc luac nhàn rỗi, sẽ nhắc nhở Diệp Phạm một chút.
Thẩm Lạc Lạc tập đến một thân đầy mồ hôi, cô đi đến một góc phòng luyện tập ngồi xuống.
Thẩm Lạc Lạc ngồi đó uống nước. Diệp Phạm vẫn không có dừng lại, vẫn đối với tấm gương, lặp đi lặp lại sửa chữa những động tác của mình.
"Diệp Phạm, cô không trở về ký túc xá sao?"
Thẩm Lạc Lạc đem cốc nước để qua một bên.
Diệp Phạm ngừng động tác, trên trán của cô là một tầng mồ hôi, thái dương đều ướt. Cô hướng Thẩm Lạc Lạc cười cười.
"Tôi còn muốn luyện thêm một hồi, cô đi về trước đi."
Thẩm Lạc Lạc gật đầu: "Cô đừng tập quá muộn, sáng mai còn phải quay nữa."
Diệp Phạm ừ một tiếng: "Cô mau trở về đi thôi, tôi thấy cô đã rất mệt mỏi rồi."
Thẩm Lạc Lạc cùng Diệp Phạm nói một câu gặp lại, liền đi ra khỏi phòng luyện tập.
Sau khi Thẩm Lạc Lạc rời đi, Diệp Phạm lại bắt đầu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong vũ đạo này. Cô biết rõ mình và người khác chênh lệch rất nhiều Chính là bởi vì như vậy, cô mới càng cần cố gắng hơn so với những người khác.
Diệp Phạm biết thực lực của mình, cô từ trước đến nay không phải người ưu tú nhất, nhưng so vơi những người khác cũng hơn một chút.
Cho dù là cô không am hiểu lĩnh vực này, cô cũng sẽ dốc toàn lực ứng phó, mặc kệ là được hay mất.
Lúc Diệp Phạm vừa tới thế giới này, cô đối với phương diện diễn xuất cũng là hiểu sơ qua.
Nhưng lúc cô không quay phim, cô vẫn nghiên cứu cảm xúc của mỗi nhân vật, mỗi vai diễn. Ở nơi người khác nhìn không thấy, Diệp Phạm vẫn đang liều mạng nỗ lực.
Cho nên những người khác mới nhìn thấy, diễn xuất của Diệp Phạm tiến bộ nhanh đến như vậy. Thành công không phải một lần là xong, đạo lý này cô so với ai khác đều hiểu hơn.
Trên hành lang chỉ còn lóe lên vài chiếc đèn, trong hành lang dài dằng dặc không có một ai.
Mà cửa phòng luyện tập khép hờ, một tia sáng từ trong khe cửa lọt ra ngoài. Tại nơi trống vắng trên hành lang, đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Người kia chính là Tề Thuật.
Tề Thuật vừa mới chuẩn bị rời đi, lại phát hiện bên trong phòng luyện tập vũ đạo như cũ sáng đèn.
Bước chân anh dừng lại, trực tiếp hướng phòng luyện tập đi đến. Toàn bộ cao ốc cơ hồ đều trống rỗng, bình thường sẽ không có người lưu lại muộn như vậy. Bởi vì Thẩm Lạc Lạc trước đó rời khỏi phòng luyện tập không đem cửa phòng đóng kỹ.
Tề Thuật tựa ở bên tường, ngón tay thon dài vừa chạm tới, cửa bị kéo ra một chút. Khi nhìn đến Diệp Phạm đang cố gắng luyện tập, cặp mắt đào hoa mê hoặc của Tề Thuật có chút nhếch lên.
Đây không phải là người con gái mà Hạ Hàn để ý kia sao?
Cô ấy cùng Hạ Hàn ngược lại rất giống nhau, làm chuyện gì đều nghiêm túc đến liều mạng như thế.
Diệp Phạm thần sắc chuyên chú luyện tập, cô căn bản không có chú ý tới có người đang nhìn mình.
Một giây sau, mắt Tề Thuật sáng rực lên, anh tựa hồ nghĩ tới điều gì. Tề Thuật cầm điện thoại di động lên, giơ lên đối diện với Diệp Phạm chụp một tấm hình. Ở trong danh bạ điện thoại của mình tìm một hồi.
Sau đó, đầu ngón tay của anh đặt ở trên tên của Hạ Hàn. Tề Thuật ở bên trong album ảnh chọn ảnh vừa chụp Diệp Phạm, ấn xuống gửi đi.
Anh dù bận vẫn ung dung khoanh tay, một mặt mong chờ tin nhắn đáp lại của Hạ Hàn.
Không qua vài giây, điện thoại của Tề Thuật sáng lên. Tề Thuật hưng phấn ấn mở, nhìn thấy Hạ Hàn trả lời, anh quệt quệt khóe môi.
Thật sự là trọng sắc khinh bạn.
Trên màn hình viết một câu.
"Đem ảnh chụp Diệp Phạm ở bên trong điện thoại di động của cậu xóa bỏ."
Mặc dù Hạ Hàn không ở nơi này, nhưng Tề Thuật vẫn ngoan ngoãn xóa bỏ ảnh chụp Diệp Phạm.
Anh đem cửa lần nữa khép lại, quay người rời đi. Mà Tề Thuật đến cùng rời đi một chút cũng không có ảnh hưởng đến Diệp Phạm. Diệp Phạm lại luyện tập thật lâu, mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về ký túc xá. Bởi vì Diệp Phạm không ngừng luyện tập, đáy mắt của cô đã toát ra tia mệt mỏi.
Bóng đêm dần sâu, hành lang yên tĩnh không tiếng động. Ánh trăng lạnh lẽo soi xuống, xuyên qua cửa sổ. Diệp Phạm động tác nhẹ nhàng trở về ký túc xá.
Những người khác đã ngủ, cửa phòng đóng chặt. Diệp Phạm cẩn thận từng li từng tí khép cửa lại.
May mắn tiết mục tổ đã dự đoán đến loại tình huống này, phòng rửa mặt cách mỗi phòng của mỗi cá nhân rất xa.
Dù cho có người bởi vì luyện tập mà trở về muộn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác nghỉ ngơi.
Diệp Phạm đang chuẩn bị trở về phòng cầm bộ y phục đi tắm, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Thẩm Lạc Lạc ngáp một cái, cô đã ngủ một giấc, muốn đi phòng bếp rót cốc nước uống.
Thẩm Lạc Lạc cũng nhìn thấy Diệp Phạm đang đứng ở một bên.
Cô mở to hai mắt, mắt đang nhập nhèmbuồn ngủ lập tức trở nên rõ ràng. Ngữ khí của cô có chút khó tin.
"Cô vừa mới trở về a."
Diệp Phạm gật đầu: "Năng lực của tôi quá yếu, nhất định phải so với người khác luyện tập càng nhiều hơn."
Diệp Phạm cũng không kêu khổ hay mệt mỏi, chỉ là vô cùng đơn giản đang trần thuật một sự thật.
Thẩm Lạc Lạc thật sự phục Diệp Phạm luôn rồi, trước đó người ngoại giới đều nói Diệp Phạm gặp may vẻn vẹn bởi vì Diệp Phạm vận khí tốt.
Nhưng Thẩm Lạc Lạc lại không cho là như vậy. Một người thực sự cố gắng mới có được vận khí tốt đi.
"Cô mau đi đi? Không còn mấy tiếng có thể ngủ nữa đâu."
Thẩm Lạc Lạc thúc giục Diệp Phạm, bảo cô nhanh đi rửa mặt.
Những ngày ở chung này, Thẩm Lạc Lạc biết Diệp Phạm tuyệt đối là người mà mình có thể thâm giao*.
(*thân thiết, tin tưởng được)
Diệp Phạm hướng Thẩm Lạc Lạc cười cười, đi vào phòng.
Sáng ngày thứ hai, có một số người đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi phòng luyện tập luyện múa. Thẩm Lạc Lạc đi đến đại sảnh, phát hiện màn hình TV xuất hiện một phong thư. Trên đó viết mấy chữ.
【 Ngày hôm nay có một trận khiêu chiến thi đấu đột xuất: Học kịch bản, trước tiên khảo nghiệm trí nhớ của mọi người. 】
Thẩm Lạc Lạc hô một tiếng, để mọi người sang đây xem.
Mọi người vây quanh, trông thấy thư, họ dồn dập mở miệng: "Khảo nghiệm trí nhớ? Có phải là muốn chúng ta đọc lời thoại?"
Nhạc Thược lơ đễnh, rất tự tin nói: "Đọc lời thoại mà thôi, quá đơn giản."
"Biết đâu là đề càng khó, kịch bản của tiết mục tổ chúng ta đoán không ra a."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đã đến giờ, bojn họ lên xe hơi, ô tô nhanh chóng rời biệt thự. Mọi người xuống xe, đến một chỗ.
Tề Thuật đã tới nơi đó, anh cười nhìn về phía mọi người: "Buổi sáng tốt lành."
Tề Thuật: "Trước khi cuộc thi tranh tài khiêu vũ chính thức bắt đầu, mọi người sẽ phải khiêu chiến thi đấu nho nhỏ. Điểm số của trận thi dấu này, sẽ được cộng vào thành tích cuối cùng."
Tề Thuật nhìn mọi người một chút: "Mọi người đều trông thấy thư rồi, lần thi đấu khiêu chiến này khảo nghiệm trí nhớ của mọi người, mọi ngườ phải ở trong vòng thời gian quy định thuộc một đoạn lời thoại."
Quy tắc vừa đưa ra, có ít người thở dài một hơi. Các minh tinh diễn qua phim, học thuộc lời thoại đối với họ mà nói, là việc đã quá quen thuộc.
Những người mới được tuyển chọn tham gia chương trình này, tự nhiên cũng có đầy đủ chuẩn bị, bọn họ cảm thấy vòng thi đấu khiêu chiến này rất đơn giản.
Tâm tư Diệp Phạm lại cùng người khác khác biệt, cô cho rằng Tề Thuật nói như vậy, thử thách này nhất định không đoen giản.
Tề Thuật thấy rõ thần sắc của mọi người, anh bỗng nhiên cười: "Mọi người cho rằng rất đơn giản?"
Tâm tình của mọi người lập tức thắt chặt.
"Trong vòng 20 phút, học thuộc lòng lời thoại, trôi chảy nói ra, nghe vào tựa hồ thật sự rất đơn giản." Tề Thuật ý vị không rõ.
Tề Thuật nói như vậy, trong lòng mọi người có chút luống cuống.
Một giây sau, lời nói của Tề Thuật xoay chuyển theo hướng khác, anh chậm rãi nói một câu: "Nếu như tôi muốn mọi người dùng tiếng Anh đến đọc những lời thoại này thì sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cũng không ngờ tới, thử thách lần này muốn dùng tiếng Anh đến đọc lời thoại? Cái này so với độc lời thoại phổ phổ thông thông còn khó hơn rất nhiều.
Sắc mặt Diệp Phạm bình tĩnh, tiếng Anh của cô rất tốt, vì để nâng cao trình độ diễn xuất của mình, cô thường xuyên xem phim ngoại quốc, chú ý lời thoại bên trong. Dùng tiếng Anh để đọc thoại mà nói, đối với Diệp Phạm cũng không phải là việc khó.
Trong lòng Thường Tố không có cảm giác gì. Cô đã diễn qua quá nhiều phim, không chỉ có lời thoại tiếng Anh, đến cả ngôn ngữ của quốc gia khác, cô cũng có đọc lướt qua qua.
Tích luỹ của việc trải qua diễn tập nhiều năm như vậy, đối với cô mà nói, là một cái trợ giúp rất lớn.
Phần lớn mọi người đều cau mày, mặc dù bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nói tiếng Anh, nhưng lời thoại bằng tiếng Anh vẫn là rất ít tiếp xúc, hiện tại còn muốn học thuộc, xác thực rất khó.
Tề Thuật tiếp tục mở miệng: "Tôi trước tiên sẽ mời giám khảo Hạ Hàn đọc một đoạn lời kịch trong đó, để mọi người cảm thụ một chút."
Diệp Phạm đoán được, lần này thi đấu khiêu chiến dính đến lời thoại, mà Hạ Hàn là giám khảo khảo hạch phương diện diễn xuất, như vậy lần thi đấu này anh nhất định sẽ tới.
Lúc này, Hạ Hàn từ cửa đi vào, anh chậm rãi bước tới, đứng tại bên cạnh Tề Thuật.
Đáy mắt Lư Ỷ Vấn hiện lên vui vẻ cuồng nhiệt. Cô ta chỉ là một minh tinh nhỏ, có thể tham gia tiết mục tuyển diễn viên lần này, đã rất may mắn, lại ở đây có thể nhìn thấy Hạ Hàn, đối với cô ta mà nói, càng là niềm vui ngoài ý muốn.
Lư Ỷ Vấn một mực là fan cuồng của Hạ Hàn, mỗi một bộ phim truyền hình của Hạ Hàn, cô ta đều xem rất nhiều lần.
Đương nhiên, còn Hạ Hàn cùng Diệp Phạm "Hàn Dạ phu thê" CP, cô ta tự động xem nhẹ, chẳng qua là đóng phim mà thôi, đây chỉ là một loại thủ đoạn tạo nhiệt, cô ta mới không tin tưởng.
Hạ Hàn nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: "Tôi hiện tại bắt đầu đọc một đoạn lời thoại, mọi người nghiêm túc nghe."
Hạ Hàn cầm trong tay một trang giấy, anh cuai xuống, ánh mắt nhìn chăm chú lên trang giấy. Trong căn phòng an tĩnh, thanh âm của Hạ Hàn vang lên.
Thanh âm của Hạ Hàn trầm thấp êm tai, đọc tiếng Anh, giống như rượu ngon thuần hương, chảy xuôi ở trong lòng mọi người, phá lệ dễ chịu.
Lúc này, Hạ Hàn chậm rãi đọc lên mấy cái từ đơn, thanh âm rơi vào trong phòng. Rất nhanh thần sắc của mọi người liền trở nên nghiêm túc.
Trong đoạn tiếng Anh này, lại có rất nhiều từ đơn, bọn họ liền nghe đều chưa từng nghe qua, huống hồ phải học thuộc.
Tâm mọi người chậm rãi trầm xuống.
Sau khi Hạ Hàn đọc xong, ngẩng đầu: "Đây chỉ là một đoạn nội dung trong đó. Chờ chút nữa sẽ đưa cho mọi người đoạn kịch bản ngắn này, có rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp cùng từ đơn ít dùng trong tiếng Anh."
Ánh mắt Hạ Hàn liếc nhìn Diệp Phạm, khóe môi cong lên cực nhẹ: "Tôi rất chờ mong vào biểu hiện của mọi người." Tề Thuật: "Đến lúc đó thời điểm khảo hạch, sẽ có người cùng mọi người đối diễn, diễn xuất một đoạn này."
"Trong vòng 20 phút, học thuộc lòng mấy đoạn thoại này, cùng sử dụng tiếng Anh nói ra." Ánh mắt Tề Thuật đảo qua mọi người, "Đây chính là yêu cầu của lần thi đấu khiêu chiến này."
Giờ phút này, ngay cả Diệp Phạm cùng Thường Tố cũng hơi nhíu lông mày.
Đầu tiên là đọc lời thoại, sau đó lại dùng tiếng Anh đến đọc, cuối cùng lại nói cho họ biết, mấy đoạn thoại này tối nghĩa khó hiểu, độ khó từng tầng từng tầng thêm cao.
Khảo nghiệm trí nhớ, lại khảo nghiệm trình độ ngôn ngữ, đồng thời còn muốn cùng người khác đối diễn, diễn dịch ra một đoạn phân cảnh này.
Độ khó thật sự rất lớn.
Tất cả mọi người cúi đầu, cau mày, đang suy tư nên làm như thế nào.
Lúc này, ánh mắt của Hạ Hàn chậm rãi rơi vào trên thân Diệp Phạm. Nhìn qua anh giống như đang nhìn chăm chú tất cả mọi người.
Diệp Phạm cúi thấp đầu, không có chú ý tới ánh mắt của anh. Mắt sắc của Hạ Hàn thâm trầm.
Tối hôm qua Diệp Phạm luyện múa rất trễ, sáng sớm nay lại tới đây, có thể nói, cô cơ hồ không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Phạm khẳng định đã rất mệt mỏi. Nhưng là, bây giờ cô đứng ở chỗ này, đáy mắt giấu đi mệt mỏi, chỉ có nghiêm túc cùng chuyên chú.
Hạ Hàn nhẹ cong môi dưới.
Thử thách lần này đối với người khác mà nói, có lẽ xác thực rất khó.
Nhưng anh tin tưởng, đối với Diệp Phạm người có tính tình kiên nghị như vậy mà nói, cái gì cũng không thể ngăn cản cước bộ của cô...
~~~