"Muội muội ta nói đúng, thân phận hiện giờ giữa ngươi và muội muội ta cách biệt như đất với trời, nàng vẫn coi ngươi là ca ca là nàng thiện tâm, nếu ngươi không biết điều, ta cũng có thể gϊếŧ ngươi để hủy bỏ hôn ước.”
Ai u, lão ca cáu kỉnh này thật táo bạo. Trong lòng Trầm Kiều âm thầm ghi nhận. Nhưng có thể nói chuyện dùng não chút được không? Nói thân phận của họ rất khác biệt như trời với đất là có ý gì, tinh tế lên chút được không?
“Trầm Lâu ~" Tiếng kêu thiên hồi bách chuyển, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại vừa có tính uy hϊếp, đi vào lỗ tai của Trầm lão gia, khiến đầu óc ông chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống. “Ông nói một câu đi ~ thất thần làm gì ~”
Trong lúc nói, bàn tay bà đã âm thầm véo lên.
Trầm Lâu phải tránh né liên tục.
Trầm Kiều lại nhìn về phía đại điện, từ khi Lang Lan Tức bước vào đây, đôi mắt lạnh lẽo của hắn đã rũ xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, cũng không lên tiếng, khiến người ta không thể nhìn ra được suy nghĩ thật của hắn.
Trầm Kiều cũng không hiểu. Đối mặt với sự xúc phạm này, người bình thường đã bùng phát hoặc cảm thấy bị sỉ nhục, và luôn tỏ rõ thái độ. Mà Lang Lan Tức lại rất bình tĩnh, như thể hắn chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc, không hề liên quan.
Đây là ý chí mạnh mẽ, hay là tâm tư quá sâu?
Trầm Kiều bước xuống, chậm rãi như đóa sen mềm mại, dừng bước trước mặt Lang Lan Tức, duỗi ra bàn tay ngọc mảnh mai, nhẹ giọng: “Lang công tử đưa hôn khế cho ta đi, với phong thái của Lang công tử, ý chí bất phàm, sau này chắc chắn sẽ quay trở lại đỉnh cao, lúc đó, rất nhiều các tiên nữ ở khắp nơi để huynh chọn lựa, cần gì phải cố chấp với ta, ta đã có người trong lòng…”
"Nàng nói cái gì?" Hắn đột nhiên ngước mắt lên, một đôi mắt quá lạnh lẽo và đẹp đẽ không thể nhìn thấy cảm xúc, giọng nói cũng trầm thấp.
"Ta đã nói các tiên nữ ở khắp nơi..."
"Câu cuối cùng."
“Việc gì phải cố chấp với ta, ta đã có người trong lòng ——”
"Tốt." Hắn ngắt lời, đôi mắt nhìn nàng thật sâu, trong chốc lát Trầm Kiều cảm thấy tựa hắn muốn đem nàng băm vằm hàng trăm ngàn lần.
Dẫu sao thì vẫn được như ý nguyện, ngay lập tức Lang Lan Tức đem hôn khế ra từ trong vũ khí ma thuật bên mình ra, xé bỏ nó trước mặt nàng, sau đó nghênh ngang rời đi.
Đã mấy ngày kể từ khi hôn ước được hủy bỏ, mỗi ngày tâm trạng của Trầm Kiêu đều nhẹ nhõm, vui vẻ~
Cuối cùng, nàng đã có thể theo đuổi Đại sư huynh mà không phải mang gánh nặng gì cả.