Cha Hiền Con Hiếu (Công Tức)

Chương 9: Em gọi thêm một tiếng

Bụng nhỏ đi theo tiết tấu run lên, dưới mông đã có một bãi nước chảy xuống.

Cô dùng tay che tiểu huyệt, giương mắt nhìn người trên di động, anh ta và cô đối diện, trong mắt là du͙© vọиɠ vô tận.

“Bà xã, thả lỏng chính mình, muốn kêu thì cứ kêu, chúng ta cùng nhau cao trào được không?”

Thật ra là anh ta không xóc ra được, dù sao đã ăn qua mỹ vị nhân gian, đâu còn có thể ăn năm ngón tay đơn sơ.

Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ khó nhịn của bà xã, anh ta lại có một loại xúc động khác, muốn hung hăng thao cô, nhìn cô càng thêm dâʍ đãиɠ.

“A, không được… Cha… Sẽ nghe thấy.”

Mặc dù âm thanh của cô đã đè xuống thấp, nhưng đứt quãng kêu lên vẫn rất rõ ràng, cách màn hình truyền đến trong tai người đàn ông, giống như cô đang gọi mình là cha vậy.

“Bà xã, em lại gọi một tiếng cha đi, anh muốn nghe…”

“Anh biếи ŧɦái, em còn lâu mới nói…” Nghi Tĩnh vẫn còn lý trí của mình, không theo anh ta làm loạn.

Chỉ là cô đã nghĩ quá ngây thơ rồi, mới vừa từ chối, trứng rung bên dưới đột nhiên bắt đầu rung dữ dội, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô không nói nên lời.

Từng trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bên tai còn có lời nói thô tục của người đàn ông, lúc thì bảo cô xoa vυ', lúc thì bảo cô xoa âm đế, làm cho cô không chịu nổi, thiếu chút nữa đã lêи đỉиɦ.

“Ông xã cho em, em muốn…”

Cô không nhịn nổi, muốn để người đàn ông nói cho cô biết phải làm như thế nào mới có thể đạt được cao trào.

“Ưm! Bảo bối, gọi cha.”

Người đàn ông cố ý, anh ta không có thú vui tà ác này, nhưng muốn để cho người cha chuyên chế nghe một chút góc tường, tốt nhất là khiến hắn nghe đến mức có phản ứng, xé nát mặt nạ cao cao tại thượng kia của hắn.

“Cha, cha sẽ nghe thấy.”

“Không sao đâu, ông ấy không nghe được, mỗi lần đi ngủ, ông ấy luôn đeo đai nghe tĩnh âm, em cứ mặc sức kêu, bà xã, anh cũng sắp đến rồi, ưm, bà xã, thao miệng của em có được không? Ưm, anh đã sớm muốn thao.”

Nghi Tĩnh không kịp từ chối, chỉ có thể đi theo tiết tấu run rẩy của cơ thể, độ rung giữa hai chân đã sớm không đủ, cô kẹp chặt gối đầu, ôm chặt lấy cơ thể của mình.

Sít sao vặn vẹo run rẩy, thật thoải mái, lại chặt thêm một chút.

Hai người làm càn rêи ɾỉ, không chút áp lực nào.

Cách một cánh cửa, vẻ mặt Lương Diệc Đông sống không còn gì luyến tiếc, thằng ranh con kia cố ý.

Bàn tay cho vào trong quần, vuốt côn ŧᏂịŧ trướng đau, trong lòng ngũ vị tạp trần.