Chắc hẳn không có cơ hội nào mặc đồ ngủ gặp cha chồng, Nghi Tĩnh nghĩ như vậy bèn cầm lấy mấy bộ bình thường mình hay mặc.
Chờ đến khi thu dọn xong đi ra, người đàn ông trên sofa đã nhắm mắt.
Chờ đến khi cô lại gần, người đàn ông mở mắt, dáng vẻ thư thái.
“Đi thôi.”
Lương Diệc Đông đưa tay nhận lấy hành lý của Nghi Tĩnh, quay đầu nhìn thấy hành lý mình mang theo, nhất thời nhức đầu, vốn dĩ hắn dự định đến đây ở mấy ngày, kết quả vừa đến lại phát hiện chỗ này quá nhỏ, nhỏ đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương của cô ở khắp nơi.
Nghi Tĩnh nhìn người đàn ông mỗi tay một vali hành lý, cảm thấy rất kỳ lạ, thế nhưng không dám nói gì, dù sao ở nhà cha chồng nói một không nói hai, hắn tự có nguyên nhân của mình, làm tiểu bối không cần quá nhiều lời.
Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình lên xe, Nghi Tĩnh ngồi ghế lái phụ.
Bởi vì cha chồng nói: “Con ngồi ghế lái phụ đi, nói chuyện với cha.”
Kết quả người đàn ông vẫn luôn không mở miệng, vậy thì chỉ có cô tìm đề tài?
“Cha, trong người cha không khỏe chỗ nào vậy? Lương Kiêu nói cha có chút không thoải mái.”
Quan tâm sức khỏe của trưởng bối, nhất định không sai được.
Lương Diệc Đông tự mình lái xe, ổn trọng đánh tay lái, quay đầu nhìn người phụ nữ, không sai, chỉ là đứa nhỏ, mới 22 tuổi, non nớt lại ngây ngô.
Dừng lại, vốn dĩ cơ thể hắn chỉ có chút hưng phấn cho nên mới quay về, vấn đề cụ thể con chưa đi khám bác sĩ, cô nhóc này rất ngoan, biết quan tâm hắn.
“Cha không sao, chờ nghỉ ngơi xong sẽ đi tìm bác sĩ khám xem thế nào.”
Nghi Tĩnh nhìn người đàn ông sau khi trả lời xong lại trầm mặc, không phản bác được, đây là ý muốn trò chuyện kiểu gì vậy trời?
Nhưng làm tiểu bối phải tìm về bầu không khí.
“Cha à, hay là con dẫn cha đi khám trung y, trước kia mẹ con thường xuyên dẫn cha con đi khám đấy.”
Nghi Tĩnh nhìn qua hắn, thấy hắn không có vẻ gì mất kiên nhẫn mới nói tiếp.
“Mẹ con nói trung y rất tốt, có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì điều dưỡng cơ thể khỏe mạnh, cha à, cha cảm thấy như thế nào?”
Lương Diệc Đông nghe cô lẩm bẩm, giống như quay về lúc vợ mình còn sống, cầm sắt hòa minh.
“Ừm, khá tốt, điều trị trung y là một cách tốt, chờ có thời gian nhờ con dẫn cha đi.”
“Dạ được, con sẽ hẹn trước, cha ăn cơm chưa, con mới dậy còn chưa ăn gì, có hơi đói bụng.”
Nghi Tĩnh cảm thấy người cha chồng này rất hòa khí, cô không khỏi buông lỏng lúc nói chuyện, trong bụng quả thật kêu ùng ục, vẫn nên tranh thủ tìm đồ ăn thì hơn.