Chương 1: Dụ hoặc
Cuối tuần giữa hè, Nghi Tĩnh ở nhà một mình ngủ đến mức không biết trời trăng gì.
Trên da thịt trắng nõn có vài vết đỏ, đôi môi đỏ hơi sưng lên, gương mặt phấn hồng, đều là dấu vết tình ái cường độ cao tối hôm qua để lại.
Điện thoại trên tủ đầu giường đã bị chỉnh về chế độ im lặng, từ đầu đến cuối không có bất kỳ âm thanh gì.
Đồng hồ đã chỉ 12 giờ, cuối cùng Nghi Tĩnh trên giường cũng tỉnh dậy vì buồn tiểu.
“Ông xã?”
Mở mắt ra phát hiện trời đã sáng tỏ, cảm giác toàn thân bủn rủn bất lực vẫn rõ ràng như vậy, thật đúng là cầm thú, thao cô không chút lưu tình nào, may mắn sau hai năm kết hôn, cô đã xem như thích ứng.
Sớm đã không thấy bóng dáng người đàn ông trong phòng ngủ, cô gái khoác chiếc áo ngủ bằng tơ đi vào phòng tắm.
Căn nhà được cách âm rất tốt, khiến cho cô không nghe thấy tiếng cửa mở.
Một người đàn ông có dáng vẻ hơn ba mươi tuổi xách theo hành lý mở cửa đi vào, tuấn tú khí phái.
“Nghi Tĩnh? Con có nhà không?”
Người về chính là Lương Diệc Đông đã đi công tác hơn một tháng, đồng thời cũng là cha chồng của Nghi Tĩnh.
Người đàn ông cất chìa khóa đi, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng yên tĩnh không ai trả lời, ngay cả hành lang chỗ phòng bếp cũng không một bóng người, chẳng lẽ không ở nhà?
Hơi do dự một chút, sau cùng hắn vẫn đi đến chỗ phòng ngủ.
Gõ cửa một cái, cửa làm bằng gỗ dày, âm thanh trầm đυ.c.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lương Diệc Đông cau mày, đang chuẩn bị rời đi lại thấy cửa lặng lẽ mở ra, đại khái là vẫn luôn không đóng.
Đẩy cửa ra, hương vị bên trong phả vào mặt.
Còn chưa đợi hắn đóng cửa lại, cửa phòng tắm ở đối diện mở ra, con dâu với mái tóc ướt nhẹp cùng với áo tắm hồng phấn xuất hiện trong mắt hắn.
Gương mặt ửng đỏ, tuyết nhũ trắng nõn bị che đậy trong áo choàng tắm mỏng như cánh ve, như ẩn như hiện.
Dụ hoặc.
“Ôi, sao cha lại về rồi?”
Nghi Tĩnh lau tóc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Cha chồng cô năm nay đã 43 tuổi, nếu chỉ nhìn bề ngoài chỉ khoảng chừng 30 tuổi, là người đàn ông độc thân hoàng kim, khí thế cường đại, tự mang vầng sáng mị lực, đương nhiên đối với cô mà nói chỉ có thể nhìn từ xa.
Người đàn ông thu lại biểu cảm thất thố cùng với du͙© vọиɠ chợt lóe lên nơi đáy mắt.
“Sấy khô tóc rồi ra đây cha nói chuyện.” Người đàn ông rời mắt đi nơi khác, quay người đi ra ngoài, đi được hai bước lại dừng: “Thay cả quần áo.”
Nghi Tĩnh nhìn qua áo ngủ trên người mình, ngoại trừ mỏng cũng không có lộ nhiều mà, chẳng qua trước mặt cha chồng vẫn nên chú ý thể diện.