Trịnh Liệt dường như
muốn nổ tung khi hoa huy*t dưới thân càng thêm ướŧ áŧ, huyệt thịt còn co thắt có quy luật miết lên dương v*t của hắn.
Hắn biết rõ giai
đoạn chật vật nhất đã qua, nên bất động thang sắc thong thả động, chậm
rãi đen côn th*t rút ra, cho đến khi qυყ đầυ thối lui đến cửa động, lại
cắm toàn bộ vào, lặp lại mất lần, tiến vào mật huyệt càng lúc càng thông thuận, mật dịch cũng càng lúc càng nhiều, khiến toàn thân gậy đều ướt
rượt nước.
Chỉ mới đưa đẩy biên độ nhỏ như vậy, cũng khiến Trịnh
Liệt thể nghiệm đến nghiện, hắn thấp giọng nói: “Bảo bối em thật chặt,
tuyệt vời!”
Lâm Vĩnh Túc nheo đôi mắt lại, tuy rằng còn có chút
đau, nhưng so với trước còn có điểm tê dại, lúc hắn tiến vào, cô liền
cảm thấy cả người căng tràn, lúc hắn rút ra, lại có cảm giác không quen, tiểu huyệt cũng hẫng đi.
Cô theo bản năng co lại muốn giữ hắn
lúc hắn sắp rời đi, nhưng Trịnh Liệt lại xấu xa bất động, chỉ dừng lại
trong thủy huyệt của cô, cảm giác thiếu thốn khiến bên trong càng co
thắt hi vọng hắn có thể thỏa mãn mình.
Thấy Lâm Vĩnh Túc cuối cùng cũng hoàn toàn thích ứng, vui mừng áp lên môi cô: “Bảo bối, bắt đầu nhé!”
Lâm Vĩnh Túc còn chưa phản ứng kịp đã bị một luồng lực mạnh mẽ tiến vào, “A…”
Kêu xong, cô rốt cục không ngừng được cảm giác nửa đau nửa sung sướиɠ này. “Ừm… Mạnh quá… Sâu quá…”
Trịnh Liệt tăng tần suất, dùng sức đâm vào trong hoa huy*t của cô, hắn bây
giờ bất chấp tất cả, cô mềm mại bao bọc lấy hắn, còn hút lấy, bên trong
thật mềm thật nóng, Trịnh Liệt không thể chịu đựng được nữa, gầm lên như dã thú, nâng đùi cô lên, cuồng mãnh xông vào.
“AAAA…Ưm!” Lâm Vĩnh Túc hưng phấn thét lên, vặn vẹo thân thể.
Trịnh Liệt kịch liệt đưa đẩy, thảng như muốn ma sát đến tóe lửa vách thịt mềm mại của cô, mà mỗi lần hắn dùng sức thẳng tiến, là hoàn toàn lấp đầy âm đạp nhỏ hẹp của cô, va chạm đến hoa tâm non nớt trong cơ thể cô, đảo
loạn khiến toàn thân cô tê dại, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt từ nơi hai người ma
sán khuếch tán ra, lưu chuyển trong cơ thể cô, khắc sâu trong linh hồn
cô.
“A…Đừng… tôi chịu không nổi… Xin anh!”
Nước mắt lóng
lánh lại chảy ra từ hốc mắt, nhưng lần này không phải nước mắt đau đớn,
mà từ tình cảm sung sướиɠ cực hạn chảy ra. Kɧoáı ©ảʍ tê dại không thể
hình dung công kích thân thể với thần kinh mẫn cảm của cô, cô dần dần
học cách thả lỏng thân thể, phối hợp với nhịp độ lên xuống của Trịnh
Liệt. “
A…Lần nữa…” Cô ngửa đầu, để mặc côn th*t thô to của hắn mãnh liệt va chạm trong mật huyệt.
Trịnh Liệt đổ mồ hôi, nghe trong tiểu huyệt phát ra từng đợt tiếng lách tách
lưu động kèm theo va chạm, tiểu yêu tinh này thế mà lại nhiều mật dịch
đến vậy, xem đi, mỗi lần hắn rút ra cự long, đều có một phần d*m thủy
theo ra, vương trên đùi cô hoặc đùi hắn, gối đầu bên dưới và trải giường đều ướt cả, hắn trầm thấp giọng ghé sát tai cô thì thầm: “Cô gái, em
ướt quá!”
Lâm Vĩnh Túc đã sớm mụ mị đầu óc, nghe da^ʍ ngữ của hắn, cũng bất giác đáp lại: “Ưm, sướиɠ lắm… Mạnh nữa! Nữa!”
Trịnh Liệt nghe tiếng rêи ɾỉ của cô kèm với lực hút mãnh liệt của bảo huyệt
thì nhịn không nổi, mạnh mẽ đưa đẩy thêm càng mạnh, trên sống lưng nổi
một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại, tức thì đầu óc trống rỗng, đâm thật mạnh lại
thật mạnh vào tận sau trong cô, chôn vùi trong đó.
Lâm Vĩnh Túc là quá khoái hoạt mà gào thét chói tai: “Aa...không...mạnh quá...tôi...tôi không được rồi...Aaaaa....”
Sau một khắc, cả cô và hắn đều hét lên một tiếng, ngay sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rẫy thi nhau bắn vào trong cơ thể cô.
Lâm Vĩnh Túc hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đưa đẩy không gì sánh nổi, chỉ cảm thấy
hoa tâm được một luồng nhiệt dịch cọ rửa, tràn đầy, kɧoáı ©ảʍ đến tột
đỉnh, cao trào đến rút cạn sức lực cô.
Thở hắt một hơi, Lâm Vĩnh
Túc mơ mơ màng mang, đôi mắt đầy nước quay đầu sang bên, định bụng sẽ
ngủ một trận đến chết đi sống lại, lập tức nghe thấy tiếng điện thoại
của mình vang lên.
Là một dãy số lạ.
Lâm Vĩnh Túc khẽ nhíu mày cầm ghé sát tai: “Alo...” Một giây sau, cô dường như là bật dậy từ
trên giường với sắc mặt trắng bệch, khiến Trịnh Liệt co chút kinh ngạc
nhìn theo.
Hắn vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì thì đã thấy Lâm Vĩnh Túc như gặp phải chuyện gì rối rắm mà nhanh chóng mặc lên bộ quần
áo đã có chút nhàu nát, sau đó mở cửa xe chạy vội đi mà không nói với
hắn một tiếng nào.
Cô gái này...rốt cuộc lại có chuyện gì chứ?
Trịnh Liệt không nhanh không chậm cầm lên điện thoại di động của mình ở một
bên, gọi một cuộc điện thoại cho quản gia của Trịnh gia.
Chưa đợi tới hai giây sau đã lập tức có người bốc máy: “Alo...thiếu gia ạ.”
“Điều tra về cô gái vừa rồi ở trên xe tôi.”
Nói xong không đợi bên kia trả lời, Trịnh Liệt đã nhanh chóng dập máy, vứt
điện thoại sang một bên, bấm vào nút màu đỏ ở gần tay lái, không gian
trong xe lại trở về hình dáng của một chiếc xe ban đầu.
Trịnh Liệt xoay chìa khoá, khởi động xe, rồi cho xe rời đi, bỏ lại đằng sau một làn bụi dày đặc.