Trái tim cô đập loạn nhịp, suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Chu Tử Thanh là cô không thể ngồi yên chờ chết được, cô không thể thành thật ngồi yên bị đánh rồi.
Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, Chu Tử Thanh chạy thẳng đến phòng bếp cầm lấy cái dao đặt trên thớt.
Bà Từ, Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình nhìn thấy Chu Tử Thanh cầm dao xông về phía họ, người đầu tiên thì bị dọa sợ, hai người còn lại thì tức giận.
"Phản rồi mà. Từ Trường Thắng, anh đã nhìn thấy chưa hả, cháu ruột của anh đó, đang cầm dao định chém chết anh kia kìa, anh nuôi nó nhiều năm như thế có ích gì đâu? Nó vừa nghe thấy chuyện căn nhà này là của nó đã lập tức đuổi chúng ta ra ngoài rồi, đúng là đồ súc sinh không tim không phổi mà, có đánh chết cũng đáng lắm." Lưu Quế Bình giận đến run người.
Hai mắt Chu Tử Thanh nhìn chằm chằm Từ Trường Thắng, còn Lưu Quế Bình đang mắng to kia chẳng qua chỉ là một con chó điên thôi, cho nên cô không thèm để ý, cứ sủa đi, chó sủa to thì không cắn chết người.
Cô cau mày nói với Từ Trường Thắng: "Người ta đều nói người thân thiết nhất với cháu là cậu. Ông là cậu của tôi, nhưng vài năm gần đây, ông lại là người đánh tôi nhiều nhất. Ông nói tôi cãi lại không nghe lời, tùy tay tát cho tôi một cái. Tôi vốn muốn hỏi một chút, tôi không nghe lời ở chỗ nào hả?”
“Khác với Từ Giai, tôi còn làm tốt hơn nó nữa kìa, nhưng nó không bị đánh, không bị mắng. Nói trắng ra thì là tôi không phải do hai người sinh ra, mà cha mẹ lại không cần, cho nên hai người đánh mắng cũng chỉ cần tìm bừa một lý do, cũng đâu có ai quan tâm.”
“Người bên ngoài cho dù có nhìn thấy thì các người cũng đã chuẩn bị sẵn lý do rồi, một câu cãi lại không nghe lời là xong. Chẳng lẽ con cái nhà ai không nghe lời thì đều bị đánh chết à?”
“Tôi phải suy nghĩ suốt nhiều năm qua mới hiểu rõ một đạo lý, chúng ta không phải người một nhà, cho nên không nên sống chung một nhà. Ông là cậu của tôi, ông cũng chỉ nuôi tôi ba năm thôi.”
“Nhưng trong ba năm này, tôi lại phải làm bao nhiêu công việc. Từ Giai ở nhà làm bài tập, còn tôi lại phải xuống ruộng làm cỏ, bắt sâu. Nó ngủ ngon lành, còn tôi phải giặt quần áo cho lợn ăn. Ông dựa vào đâu mà hở chút là quát đánh tôi, đánh chết tôi hả?”
“Ông còn nói tôi là đồ vô ơn á, chẳng lẽ tôi phải ngoan ngoãn đứng yên để các người đánh chết thì các người mới vui lòng hả?"
Vốn Chu Tử Thanh cảm thấy Từ Trường Thắng có tính cách nóng nảy, có khuynh hướng bạo lực gia đình. Nhưng thế cũng không phải, vì mũi nhọn của anh ta cũng chỉ nhằm vào mỗi mình cô.