Cô vừa chạy vừa khóc, vừa khóc vừa hét, thấy Từ Trường Dân thì chạy thẳng đến ôm lấy cánh tay ông không buông:
"Bác cả, cậu cháu muốn đánh chết cháu, cháu không sống nổi nữa, bác cho cháu chuyển ra khỏi nhà đi, cho cháu một miếng ăn là được... hu hu hu..."
Khi Chu Tử Thanh còn bé không phân biệt được các loại xưng hô cậu - chú - bác, khi còn bé ngây ngô ngốc nghếch, gọi theo Từ Giai, ban đầu các chú các bác trong thôn họ Từ vẫn sửa đúng lại cho cô, phải gọi là cậu, nhưng sau này gặp lại cô vẫn gọi là chú bác, mọi người cũng tùy cô gọi.
Chu Tử Thanh vừa nói vừa khóc, làm cả nhà càng hoảng sợ.
Vợ thôn trưởng Từ, Trần Hồng Hà ngây người, sau đó vội vàng kéo cô lên: "Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì, cậu cháu lại đánh cháu à?"
Chu Tử Thanh vừa nghe có người hỏi đến, nhanh chóng kéo hai ống quần lên, mọi người nhìn xong, tất cả đều phải hít một hơi.
Da đùi con bé trắng trẻo đầy vết thâm tím, không thể nhìn nổi.
Cha Từ Trường Dân, Từ Trạch Hi, ông ngoại họ Chu Tử Thanh, vừa nhìn chân con bé bị đánh thành như vậy, tức giận ném đũa xuống bàn, cơm cũng chẳng thiết ăn.
"Cha, cha làm gì thế, con bé vốn nhát gan, cha đừng làm con bé sợ." Trần Hồng Hà vỗ vỗ lưng Chu Tử Thanh an ủi, nhẹ giọng hỏi cô: "Cháu ăn cơm chưa?"
Chu Tử Thanh nghẹn ngào lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương kéo ống quần xuống.
Từ Trường Dân nghe thế, bật người đứng lên: "Con đi lấy đôi đũa mới."
Ông tức giận nói, vợ chồng Trường Thắng càng ngày càng không ra thể thống gì hết.
Chị dâu cả nhà phía tây chạy theo sau vừa đến nơi, thấy Chu Tử Thanh ở đây, trong lòng thả lỏng.
Chị dâu cả nhà phía tây là một người nhiệt tình, căn bản không cần ai hỏi, vừa tự mình kéo ghế ra ngồi, vừa mắng hai vợ chồng Từ Trường Thắng và Lưu Quế Bình không phải là người.
"Anh Trường Dân, mọi người ở khá xa nên không biết, không tin anh cứ hỏi ông lớn nhà phía đông. Hai nhà chúng tôi ở ngay bên cạnh, hai ngày ba bữa lại mắng lại đánh, đánh còn không cho con bé khóc thành tiếng, sợ bị nghe được.”
“Anh xem người Thanh Thanh đấy, đây là chuyện cậu ruột có thể làm ra sao? Muốn đánh sao không đánh Từ Giai? Hôm nay càng quá đáng hơn, nếu không phải tất cả mọi người cản lại, Từ Trường Thắng đã cầm xẻng đập chết Thanh Thanh rồi, may Thanh Thanh thông minh, chạy nhanh…’’
Nói xong, chị dâu cả quay đầu nhìn chằm chằm vào hai mắt Chu Tử Thanh, bình thường cứ ngẩn ngơ như đầu gỗ, bị đánh đòn còn không dám lên tiếng, nay không chỉ có trốn nhanh, giọng còn lớn hơn.