Tuy không thể ngừng được nước mắt nước mũi, nhưng nỗi bực bội đè nén trong lòng lại vơi đi khá nhiều.
Với tính cách yếu đuối nhát gan của nguyên thân, cô ấy sẽ mãi mãi giấu những lời nói ấy vào trong lòng, cho dù lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần trong đầu, cuối cùng cũng không có dũng khí để nói ra.
Bà Từ ôm miệng khóc hu hu, trong lòng vừa đau xót vừa tuyệt vọng.
Ở thế giới cũ, Chu Tử Thanh chưa từng bị ai đánh như vậy, sau khi tỉnh lại thấy cả người toàn vết thương, cô thật sự nổi cáu.
Khóc hồi lâu, bà Từ lau nước mắt, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Chu Tử Thanh.
Bà bỏ ông quần xuống giúp cô, hai mắt vẫn còn đỏ hoe:
"Thanh Nhi, bà ngoại tuổi tác đã cao, là người vô dụng. Cậu cháu lại có trách nhiệm lớn, nhiều áp lực, đôi khi... ra tay hơi nặng chút. Cháu... hu hu, đừng để trong lòng, đừng hận cậu cháu. Mẹ cháu bỏ đi, là cậu của cháu nuôi cháu lớn, thật không dễ dàng…"
Trái tim Chu Tử Thanh trầm xuống.
Bà Từ nghẹn ngào nói lời không rõ, còn vội vàng khuyên nhủ cô:
"Qua hai năm nữa, con lớn hơn chút thì sẽ đỡ thôi."
"Bà ngoại, nhưng cháu muốn đến trường, Từ Giai lớn bằng cháu, nó vẫn được đến trường."
Từ Giai chính là em họ của Chu Tử Thanh, cuối tháng tám đã nhận được thông báo nhập học của trường trung học ngoài thị trấn, vừa mới vào cấp hai.
Bà Từ sửng sốt, giơ bàn tay khô gầy lên cầm chặt lấy tay Chu Tử Thanh, vừa bực mình vừa sốt ruột:
"Sao con chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, vết thương trên người con làm sao mà có, con muốn ăn thêm trận đòn nữa à? Đợi thêm hai năm nữa, con đủ tuổi sẽ làm thẻ căn cước cho con, lúc đấy đi theo người trong thôn xuống phía nam làm việc. Mọi người trong thôn đều nói đi học chẳng có tác dụng gì, tốt nghiệp cấp hai cuối cùng chẳng phải vẫn đi xuống phía nam làm việc sao? Nghe bà ngoại nói, đừng nhắc đến chuyện đi học nữa."
Bà nhớ đến tính tình con trai vừa nổi giận lên, sờ thấy cái gì là quật vào người người ta cái đó, trong lòng không khỏi hoang mang rối loạn.
Chu Tử Thanh nghĩ đến tính khí của cậu út Trường Thắng, đầu lông mày không tự chủ nhăn lại. Nghiêm túc mà nói, anh ta không được coi là đàn ông.
Bà Từ lấy một chai rượu đế từ tủ bát, rót một chén, thấm ướt tay xoa bóp chỗ Chu Tử Thanh bị thương: "Đừng sợ đau, dùng cồn xoa chỗ máu ứ đọng, một hai ngày là đỡ."
Chân Chu Tử Thanh gác lên đầu gối bà Từ, đôi bàn tay gầy guộc khô cứng xoa bóp chân cô, vừa nóng vừa đau, cô cắn răng nhịn xuống không hét lên.