Thập Niên 80: Trở Nên Xuất Chúng Trong Truyện Thập Niên

Chương 5: Trúng tà

"A..."

Ấm nước đập thẳng vào đầu, Lưu Quế Bình Tất thất thanh ré lên, hai tay ôm lấy đầu nằm bẹp dưới đất.

Chu Tử Thanh đi chân đất, đứng thẳng lưng ở trước cửa, trên mặt là vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lưu Quế Bình:

"Hét đủ chưa?"

Cô không phải là nguyên thân dù bị ăn đòn cũng không đánh trả, để mặc cho người ta bắt nạt.

Bà Từ cũng bị nước nóng trong ấm văng vào người, sợ hãi nhảy lên.

Bà cau mặt nheo mắt, nhìn về phía người đang đứng đường hoàng ở cửa.

Đứa trẻ vốn để mái tóc dài che khuất cả mặt cả cổ... Đứa trẻ vốn mỗi lần nói chuyện mặt đều cúi gằm, giọng lí nhí như một con chim cút bị ức hϊếp...

Từng nếp nhăn trên gương mặt già nua của bà Từ dường như cũng bị dọa sợ, nhăn nhúm thành một cục. Đứa bé trước mắt nâng cằm lên, tóc trước trán đã được vén vào sau tai, để lộ ra gương mặt tuy gầy gò nhưng thanh tú, gò má đón ánh dương như được mạ một lớp phấn vàng, sáng long lanh chói mắt. Vầng trán cao láng mịn, chóp mũi hơi hếch lên, đôi môi mím chặt...

Gương mặt vẫn giống hệt cô con gái xinh đẹp nhà mình, nhưng vẻ ngây dại, đờ đẫn, khϊếp sợ lúc trước không còn nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, xung quanh người như bao phủ một lớp mây đen, giống như đổi thành một người khác.

Quần áo trên người Lưu Quế Bình bị dính nước nóng, lúc này mới đang tháng chín, bình thường mọi người vẫn mặc ít quần áo, vừa dính phải nước nóng chị ta lập tức kêu gào, ánh mắt nhìn Chu Tử Thanh dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Lưu Quế Bình đứng bật dậy lao tới, giơ tay ra như muốn xé xác người ta.

Bà Từ vội vàng giữ chị ta lại từ phía sau:

"Quế Bình, con đừng nổi nóng với một đứa trẻ... Con nhìn con bé này xem, có phải... có phải nó trúng tà rồi không?"

Trong mắt bà Từ, lúc này Chu Tử Thanh hệt như bị trúng tà, bị thứ gì không sạch sẽ nhập vào, nếu không thì sao lại có sự thay đổi lớn đến thế.

Lưu Quế Bình đang nổi giận vung tay vung chân, lúc này nghe bà Tư nói vậy chị ta chợt sửng sốt, thở phì phì, mở mắt ra quan sát.

Vừa nhìn thấy Chu Tử Thanh như vậy, trong lòng Lưu Quế Bình không khỏi kinh hãi, càng nhìn càng thấy đáng sợ.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Chu Tử Thanh còn cả đôi mắt đang trấn định nhìn chị ta, đột nhiên Lưu Quế Bình cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Chu Tử Thanh nhếch môi cười, con người đen nhánh đảo quanh một vòng, vén mái tóc đang che khuất mắt sang một bên với vẻ ghét bỏ, cảm thấy tóc không dài không ngắn rất phiền phức.