Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 76: Gặp được em ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời em

Edit: Lune

Theo động tác lùi lại của cameraman, toàn bộ khung hình rung lên, bên ngoài còn có tiếng "Mẹ nó" khe khẽ truyền vào.

Trong hình đột nhiên mờ nhòe, robot Viên Kẹo đội mũ lưỡi trai trông vừa kỳ lạ lại vừa thú vị, nhưng khán giả còn chưa kịp nhìn rõ thì giữa màn hình đã hiện ra nút phát đứng im.

Video đến đây là kết thúc.

Có một cư dân mạng xem hết đoạn video này còn chưa kịp nghe ra thế nào, lập tức gõ bình luận.

[Sao đã hết rồi???]

Gửi xong bình luận mới lướt xuống bên dưới, trong phần bình luận của video có tiêu đề【Video phỏng vấn Thủ khoa Đại học của Tỉnh A năm nay - Bùi Thanh Nguyên (Tập đầu)】toàn là dấu hỏi chấm cùng ha ha ha ha.

[Cứu mạng! Lúc chưa bấm vào đọc bài phỏng vấn, tôi không ngờ nó sẽ hài như thế ha ha ha ha ha.]

[Tập sau đâu rồi?? Tôi muốn xem tập sau!!!]

[Tôi còn nghe thấy tiếng "Mẹ nó" hoảng sợ của đại ca cameraman nữa, cười chết mất ha ha ha ha.]

[Cắt ở chỗ này là việc con người làm sao!! Lý Nhã Di, mau tung tập tiếp theo đi!]

[Mình tò mò hỏi chút, Lý Nhã Di là ai vậy?]

[Là người viết bài phỏng vấn, cũng là nữ phóng viên xuất hiện trong video vừa nãy đó, trong bài phỏng vấn và video đều có ghi tên.]

[Lý Nhã Di, chị đang làm gì đó! Mau ra đây phát video đi! Tôi muốn xem toàn bộ tập sau của con robot "Thú vị" này trong vòng năm phút!]

...

Nhìn bình luận mới liên tục xuất hiện trên màn hình, còn cả lời chúc mừng không ngừng được gửi tới của các đồng nghiệp trên ứng dụng chat, lúc này Lý Nhã Di vẫn có cảm giác không chân thật như đang trong mơ.

Bài phỏng vấn Thủ khoa vốn tưởng như không tạo nổi tiếng vang nào lại thật sự gây sốt.

Lý Nhã Di hít sâu một hơi, chạy vào phòng tắm để rửa mặt bằng nước lạnh nhằm tỉnh táo lại, lúc quay lại với máy tính, cô không nhịn được mà mở lại bài đăng hiện đã được cư dân mạng gọi là "Khởi nguồn của tội ác".

[@Rương thu thập chuyện lạ: Đọc bài này trước đã rồi xem video kia sau, chắc chắn lúc quay lại mọi người sẽ chỉ toàn ha ha ha ha ha /Cúi chào]

Bài này do một tài khoản giải trí nổi tiếng đăng tải, có kèm theo một bài báo tin tức không mấy nổi bật và một video phỏng vấn khá bình thường.

Một tuần trước, bài phỏng vấn với nội dung giản dị, giọng điệu nghiêm túc do Lý Nhã Di viết đã được đăng trên báo địa phương và các trang mạng, như cô dự đoán, nó không gây ra được bất cứ gợn sóng nào.

Để tránh xảy ra trường hợp "Thủ khoa Đại học nổi tiếng vì ngoại hình" có thể gây ra những tác động tiêu cực về dư luận, Lý Nhã Di thậm chí còn không đăng ảnh chụp đặc tả Bùi Thanh Nguyên mà chỉ đăng một bức ảnh chụp từ xa trong trận bóng rổ do trường THPT Số 2 cung cấp, nhằm thể hiện lối sinh hoạt khoa học cân bằng giữa việc học và nghỉ ngơi thường ngày của Thủ khoa Tỉnh.

Hôm qua, cô đã đăng đoạn video phỏng vấn mà cô cùng các đồng nghiệp đã dành nhiều công sức để biên tập lên trang Weibo chính thức không có mấy fan của tờ báo.

Tuy chỉnh sửa khá lâu nhưng nội dung phỏng vấn thực tế không thay đổi nhiều, chỉ cắt bỏ một vài cảnh có thể tiết lộ chuyện riêng tư, còn phần lớn cuộc trò chuyện giữa cô và Bùi Thanh Nguyên đều được giữ lại, ngoài ra chỉ thêm phụ đề, không hề làm bất cứ hiệu ứng đặc biệt nào cả, mang lại cảm giác nguyên bản chân thực.

Sau khi video này được đăng lên, mới đầu không có nhiều bình luận, chủ yếu là những ý kiến kiểu như "Chẳng hiểu sao không khí của cuộc phỏng vấn hơi hài hước kỳ lạ", "Sao video chỉ có một nửa vậy?", "Không ngờ Thủ khoa Tỉnh A lại đẹp trai thế này!", "Thứ cuối cùng là gì vậy, nhìn không hiểu".

Cho đến khi một bình luận xuất hiện.

[Thấy Thủ khoa đẹp trai quá nên đi tìm mấy bài báo khác về cậu ấy, suýt nữa cười tắc thở, nhìn lại tên mới biết hóa ra là cùng một phóng viên thực hiện phỏng vấn, chỉ có thể nói là làm phóng viên không dễ...]

Lần lượt có nhiều cư dân mạng khác trả lời anh ta.

[Gì vậy gì vậy, tui thả cái mông ở đây nha!]

[Đọc bài này xong tui cũng đi tìm thử, cuối cùng cười đến mức rơi cả điện thoại vào mặt ha ha ha ha cứu mạng đau quá QAQ]

[Thật hay giả vậy, tui cũng đi tìm thử.]

[Ngồi xổm ngồi xổm, có ai tóm tắt lại không?]

[Tui tìm xong quay về rồi đây, giờ chỉ muốn nói... Lý Nhã Di, tập sau của chị đâu!!!]

Ngay sau đó, độ hot tăng vọt, có người tự phát gửi bài báo cho các tài khoản giải trí nổi tiếng, trong đó bài đăng do @Rương thu thập chuyện lạ được lan truyền phổ biến nhất.

Bởi vì dưới phần bình luận có người tổng kết lại nội dung còn nhiệt tình thả cả ảnh văn bản vào để so sánh, cực kỳ sống động.

#Bàn về sự uyên thâm của nghệ thuật ngôn ngữ# #Phóng viên quả là một nghề nghiệp không tầm thường# #Học sáng tác với Lý Nhã Di#

① Trong bài phỏng vấn:

"... Mặc dù đã đạt được thành tích xuất sắc và phá kỷ lục của Tỉnh trong kỳ thi Đại học năm nay, song bạn Bùi Thanh Nguyên lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, trong niềm vui của bạn ấy mang theo sự khiêm tốn hiếm gặp trong giới trẻ."

① Cảnh quay hiện trường:

(Vừa mới bắt đầu, giọng điệu của phóng viên tràn đầy mong chờ)

"Em có thể chia sẻ tâm trạng của mình hiện giờ không?"

(Thủ khoa thể hiện niềm vui với vẻ mặt vô cảm)

"Em rất vui ạ."

(Lúc này phóng viên vẫn đang chờ Thủ khoa nói tiếp, nhưng đáp lại cô là một khoảng im lặng kéo dài)

(Một phút sau, trước ánh mắt khó hiểu của Thủ khoa, phóng viên mới hơi cứng nhắc chuyển chủ đề)

"Khụ, vậy thì, có thể tiết lộ em đã chọn trường Đại học nào không?"

② Trong bài phỏng vấn:

"Là một sinh viên chính thức đã được tuyển thẳng vào khoa Trí tuệ nhân tạo của Đại học Giang Nguyên, bạn Bùi Thanh Nguyên vẫn chọn tiếp tục tham gia kỳ thi Đại học năm nay đã thẳng thắn chia sẻ rằng, sau khi đối mặt với màn cạnh tranh khốc liệt đến từ các trường Đại học danh tiếng, bạn vẫn cảm thấy Đại học Giang Nguyên là sự lựa chọn phù hợp nhất với mình. Với chí hướng kiên định đã được thử thách gột rửa này, nhất định sẽ giúp bạn ấy tiến thêm một bước vững chắc trên con đường tương lai."

② Cảnh quay hiện trường:

(Giọng điệu của phóng viên dần thấp thỏm)

"... Em có thể chia sẻ lý do mình vẫn chọn Giang Nguyên không?"

(Vẻ mặt của Thủ khoa vẫn tiếp tục vô cảm)

"Ở đây phù hợp với em nhất."

(Phóng viên vẫn kiên cường hỏi tới cùng)

"Phù hợp những khía cạnh nào vậy?"

(Trạng nguyên vẫn lạnh lùng như cũ)

"Tất cả ạ."

③ Trong bài phỏng vấn:

"Bạn Bùi Thanh Nguyên không chỉ là một học sinh có thành tích xuất sắc mà còn rất chú trọng phát triển các sở thích ngoại khóa. Bạn còn là một thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của trường, cũng thường xuyên đọc sách ở nhiều lĩnh vực khác nhau nhằm mở rộng tầm nhìn cho bản thân, tăng cường kiến thức và khám phá thêm những điều mới mẻ."

③ Cảnh quay hiện trường:

(Giọng nói của phóng viên bắt đầu nghe có vẻ tuyệt vọng)

"... Bình thường ngoài lúc học ra thì em thường làm gì?"

(Trạng nguyên tiếp tục lạnh lùng)

"Chơi bóng rổ, đọc sách."

(Thủ khoa đẹp trai lắm, nhưng cậu có thể đổi sang biểu cảm khác được không hu hu hu)

(Phóng viên giãy giụa)

"Em Bùi thường đọc sách về những lĩnh vực nào?"

(Thủ khoa vẫn trả lời ngắn gọn không đổi)

"Nhiều lắm ạ."

(Hình ảnh lại chìm vào im lặng, ngay sau đó chúng ta nghe thấy phóng viên nói với cameraman bên cạnh với giọng điệu không còn sức sống "Tạm dừng một lúc đã")

(Tiếp theo chúng ta sẽ gặp cảnh cao trào của nửa tập đầu)

④ Trong bài phỏng vấn:

"... Bên cạnh đó, bạn Bùi Thanh Nguyên đã được Đại học Giang Nguyên - trường đại học có chuyên ngành Trí tuệ nhân tạo hàng đầu cả nước chú ý đến trước kỳ thi Đại học. Từ khi còn học cấp ba, bạn Bùi Thanh Nguyên đã bắt đầu tự học kiến thức liên quan đến lĩnh vực này, cũng đã thể hiện tài năng vượt trội của mình. Tôi đã cực kỳ ấn tượng khi nhìn thấy robot nhỏ do bạn ấy tự chế tạo tại nhà, và tin chắc rằng, trong tương lai bạn ấy chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao trẻ trong lĩnh vực Trí tuệ nhân tạo."

④ Cảnh quay hiện trường:

(Hình như anh cameraman đã phát hiện ra thứ gì đó hay ho, máy quay chậm rãi di chuyển đến nơi trông có vẻ là một cái bàn học)

(Cảnh báo phía trước có yếu tố giật mình)

(Một con robot kỳ lạ đội mũ lưỡi trai, cơ thể hình bầu dục, tay ngắn chân dài xuất hiện trong tầm mắt. Chúng ta nghe thấy anh cameraman hỏi đồng nghiệp phóng viên bên cạnh mình một cách ngây thơ)

"Chị nói xem đây là cái gì?"

(Một giây sau, trên người con robot trước mặt lóe sáng, một giọng nữ máy móc nghe rất lịch sự vang lên)

"Xin chào, có phải bạn đang gọi tôi không?"

(Khung hình rung lắc dữ dội, đồng thời lùi dài về sau kèm với một tiếng "Mẹ nó" rõ ràng đến từ anh cameraman)

《Trong bài phỏng vấn: Vô cùng đẹp đẽ》

《Cảnh quay hiện trường: Bị dọa đến nhòe cả hình》

(Cảm ơn đã xem, hết tập đầu)

—To be continued—

Ở cuối văn bản giải thích này thậm chí còn nghiêm túc gõ thêm "To be continued".

Bài giải thích kỳ diệu này do chính cư dân mạng tự đào bới và tổng hợp lại, trong vòng nửa ngày đã nhận được hàng chục nghìn lượt chia sẻ và đang có xu hướng ngày càng gia tăng.

[Không ngờ lúc còn sống tôi lại có thể thấy được một cặp từ trái nghĩa kỳ lạ hơn cả ảnh người bán và ảnh người mua: Bài phỏng vấn và cảnh quay hiện trường.]

[Tôi muốn biết phóng viên này đã làm thế nào mà nội dung phỏng vấn và nội dung bài báo hoàn toàn khác nhau nhưng thực tế vẫn thể hiện chung một nghĩa... Dạy tôi với!]

Mới đầu trong bình luận và chia sẻ, ngoài mấy câu nói hài hước ra thì một nửa là ha ha ha ha ha, một nửa là phàn nàn về việc video dừng đột ngột.

Sau đó, ngày càng có nhiều cư dân mạng bị thu hút bởi câu chuyện, có người chạy đến trang Weibo chính thức của tờ bái để thúc giục Lý Nhã Di mau chóng ra tập tiếp theo, cũng có người cố gắng tìm thêm thông tin công khai liên quan đến vị Thủ khoa Tỉnh A này.

Chẳng mấy chốc đã có người tìm thấy tin tức đội bóng rổ trường THPT Số 2 đã thi đấu giành về thứ hạng cao trong giải đấu cấp Tỉnh và Thành phố.

[Tôi cứ tưởng "Thành viên chủ lực của đội bóng rổ" là nói cho hay thôi, còn thật ra ý nói là cậu bạn Thủ khoa một lòng tập trung vào việc học này thỉnh thoảng sẽ chơi bóng sau giờ học.]

[Hóa ra "Thành viên chủ lực của đội bóng rổ" lại là một cách viết tắt đáng xấu hổ, thật ra cậu bạn Thủ khoa kia đã dẫn dắt đội bóng rổ của trường giành giải Nhất cấp Thành phố và giải Nhì cấp Tỉnh, đồng thời còn nhiều lần được bình chọn là MVP cả trận (Ps: ảnh trên sân bóng đẹp trai quá đi mất a a a a)]

[Lúc đầu tôi cứ nghĩ mình chỉ lướt qua một video ngốc nghếch khoe trai đẹp, không ngờ xem xong video lại ngồi cười khúc khích, giờ còn quỳ xuống xem phần bình luận...]

[Phóng viên Lý!! Rốt cuộc trong bản thảo phỏng vấn giả vờ bình tĩnh của chị còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa, tôi muốn thấy một Thủ khoa hoàn chỉnh! Mau bảo anh cameraman giao thẻ nhớ ra!!]

[Chỉ có mình tôi tò mò về con robot nhỏ kỳ lạ ở cuối video thôi à? Không ngờ lại do Thủ khoa tự tay làm quào.]

[Tò mò +1, tôi đã xem đi xem lại video nhiều lần, phát hiện nhà Thủ khoa trang trí đáng yêu cực kỳ, trông hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài ít nói của cậu ấy. Mặc dù định kiến không tốt, nhưng tôi thật sự không thể hình dung được tại sao một cậu bạn học sinh cấp ba có tính cách lạnh lùng thế kia lại thiết kế ra được một con robot có hình dáng như thế này...]

[A a a tôi cũng phát hiện ra rồi! Trên góc ghế sô pha lúc cậu ấy ngồi phỏng vấn có một con mèo gốm màu đen trắng, nó xuất hiệp trong mấy cảnh quay chớp nhoáng, đáng yêu dã man, tôi còn chụp màn hình lại để tìm nhưng mà không thấy mẫu tương tự, liệu có phải cũng là tự làm không?]

[Nam sinh học giỏi lạnh lùng ít nói + hệ vận động ngầm + chuyên gia thủ công yêu thích phong cách đáng yêu, tổ hợp thuộc tính phức tạp quá.]

[Chắc chả phải lạnh lùng gì đâu, tôi xem trên diễn đàn của trường cậu ta, mọi người đều nói Thủ khoa bình thường rất nhiệt tình, giải đáp thắc mắc giúp các bạn, còn kéo thành tích của mọi người lên nữa, nên thành tích chung năm nay của trường bọn họ đều tốt bất ngờ.]

[Ác ghê, rõ ràng cậu ấy chỉ dựa vào mỗi 737 điểm cao ngất kia đã đủ khiến người ta chú ý rồi, sao ngoài thành tích học ra còn nhiều điểm sáng bí ẩn như vậy chứ!]

[Thiên ngôn vạn ngữ gói lại thành một câu: Lý Nhã Di, mau đi làm việc đi!!!]

[Tôi muốn xem tập sau!!! Tập! Sau!]

Sự tương phản giữa bài báo chính thức và hình ảnh phỏng vấn thực tế cùng với những điểm mâu thuẫn khó hiểu trên người Bùi Thanh Nguyên đã hoàn toàn kích nổ dư luận.

Hơn nữa, bài báo lúc đầu đăng tải cả tuần song không được mấy người quan tâm, trái ngược hoàn toàn với nó là sự nổi tiếng của video phỏng vấn khi được cư dân mạng vô tình phát hiện ra đã khiến đông đảo cư dân mạng tham gia vào "Quá trình khám phá từng bước" nảy sinh ý muốn truyền bá mãnh liệt.

Vì bọn họ sẽ là những người đưa cậu học sinh cấp ba ưu tú lẽ ra phải tỏa sáng này bước vào tầm mắt của công chúng.

Mà người đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấy là phóng viên Lý Nhã Di.

Sau khi bàn bạc với lãnh đạo tòa soạn để chuẩn bị tung ra nửa sau của đoạn video nhằm tận dụng sức nóng, Lý Nhã Di nhận thấy lượng đọc chủ đề tin tức liên quan đã lên tới sáu bảy triệu và vẫn đang tiếp tục tăng.

Lần đầu tiên cô phụ trách một tin tức có sức nóng cao đến vậy, phấn khích xong, cô bỗng nhớ đến đoạn đối thoại với Bùi Thanh Nguyên cách đây hơn một tuần.

Hôm ấy, lúc chính thức kết thúc buổi phỏng vấn, Lý Nhã Di đã hỏi qua ý kiến của Bùi Thanh Nguyên: "Chị định đăng bài phỏng vấn và video phỏng vấn cùng lúc, sau khi chỉnh sửa hoàn thiện video sẽ gửi cho em xem trước, em thấy thế nào?"

Cô cứ tưởng cậu bạn Thủ khoa có vẻ dửng dưng với hầu hết mọi thứ này sẽ trả lời đơn giản là được hoặc không.

Nhưng không ngờ Bùi Thanh Nguyên lại đưa ra câu trả lời thứ ba.

"Đăng bài phỏng vấn trước, video đăng từ từ."

Giọng điệu lúc hắn nói câu này nghe rất bình thản, song chẳng hiểu sao lại có cảm giác cực kỳ chắc chắn.

Lúc đầu Lý Nhã Di bị sự tự tin khó tả này làm cho sững sờ, ngay sau đó cũng chợt hiểu ra được lợi ích của việc làm như vậy.

— Bản tin đăng trên báo chắc chắn sẽ nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng bản thân video lại có sự hài hước và tính kể chuyện mà lời lẽ trong bài phỏng vấn không thể hiện được. Sự tương phản rõ rệt như vậy cộng với chênh lệnh về thời gian truyền bá trên hai phương tiện truyền thông sẽ mang lại tiềm năng truyền bá và tính đề tài tuyệt vời.

Cho nên cô đã đồng ý ngay tắp lự.

Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn thấy đắc ý về chiêu mà mình nghĩ ra trong phút chốc này.

Nhưng trước cường độ truyền bá vượt ngoài dự đoán hiện giờ, trong đầu Lý Nhã Di bất chợt nảy ra một suy nghĩ.

Thời điểm trả lời câu hỏi của cô, phải chăng Bùi Thanh Nguyên đã dự đoán trước được khoảnh khắc này?

Sau một lúc sững sờ, Lý Nhã Di hít sâu một hơi rồi nhấn mạnh xuống nút phát bài đăng video.

Cô không biết câu trả lời, và cũng không có ý định xác nhận với người đó.

Sức mạnh của tin tức báo chí bắt nguồn từ tính chân thực chắc chắn, trong khi sự không chắc chắn của suy đoán chủ quan từ những khoảng trống được "chừa lại" sau khi đã thể hiện mọi sự vật, sự việc một cách khách quan ấy lại mang đến sức hấp dẫn cho câu chuyện của một nhân vật nào đó.

Cô cũng muốn giống như những cư dân mạng bình thường khác, tìm thấy câu trả lời mình thích nhất trong cuộc phỏng vấn vốn dĩ bình thường nhưng thực tế lại tràn ngập điều bất ngờ, trái ngược và đầy cảm xúc phức tạp kia.

Video mới nhất có tiêu đề【Video phỏng vấn Thủ khoa Đại học của Tỉnh A năm nay - Bùi Thanh Nguyên (Tập sau)】xuất hiện trên trang chủ của rất nhiều cư dân mạng.

Vô số người háo hức nhấn vào xem.

Video bắt đầu từ cảnh quay của anh cameraman đang cố gắng bình tĩnh lại.

Lý Nhã Di vẫn chưa hết bàng hoàng chợt nghĩ đến chuyên ngành mà Bùi Thanh Nguyên đã được tuyển thẳng lúc trước, không khỏi thốt lên: "Đây là robot thông minh à?"

Vừa hỏi dứt câu, cô đã nhanh chóng lấy lại phong thái mỉm cười chuyên nghiệp, còn anh cameraman bên cạnh cô cũng tiếp tục ghi hình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bùi Thanh Nguyên đáp: "Vâng ạ."

Lý Nhã Di có cảm giác như mình đã trông thấy ánh sáng cuối đường hầm, cô vội vàng hỏi tiếp: "Đây là robot do em tự chế tạo sao?"

"Vâng."

Câu trả lời của Thủ khoa lại từ hai chữ rút gọn thành một chữ, Lý Nhã Di cắn môi, quyết định mạnh dạn bắt đầu từ con robot kỳ lạ kia.

Vì sợ AI không nhận giọng được nên cô nói rất rõ ràng: "Xin chào, bạn có chức năng gì?"

Tốc độ phản hồi của Viên Kẹo không nhanh lắm nhưng giọng nói vẫn coi như khá trôi chảy: "Tôi có nhiều chức năng lắm nhé."

Câu trả lời này rất có phong độ của người chế tạo ra nó.

Lý Nhã Di quan sát đôi chân cơ khí tinh xảo của nó, hỏi thử: "Bạn có biết nhảy không?"

"Biết nhé."

Mắt Lý Nhã Di sáng lên, cameraman chuyên nghiệp chuyển sang góc quay cận cảnh: "Có thể nhảy một điệu cho chúng tôi xem không?"

Ai ngờ robot Viên Kẹo lại nghiêm túc từ chối: "Không được."

Cô phóng viên và anh cameraman không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, hai người quay sang nhìn nhau rồi hỏi lại một cách không chắc chắn: "... Tại sao?"

"Bởi vì không có mật khẩu."

Sau khi nghiêm túc nói xong câu này, ngay cả ánh sáng rực rỡ trên cơ thể hình bầu dục cua nó cũng tắt đi, hình như đã vào trạng thái ngủ đông.

Lý Nhã Di ngẩn người, cô nhìn trái nhìn phải, không thấy trên cơ thể con robot này có chỗ nào để nhập mật khẩu bằng tay cả: "Không phải nó nói chuyện bình thường rồi à? Tại sao lại cần mật khẩu?"

Anh camera bên cạnh cô hắng giọng, không nhịn được mà thử một câu mật khẩu kinh điển: "Vừng ơi mở ra?"

Lý Nhã Di:...

May mà con robot này không cử động, cũng không có bất cứ phản ứng nào.

... Tại sao cô lại nói là "May mà"?

Trước ánh mắt hoang mang của hai người, cuối cùng Thủ khoa Tỉnh cũng chủ động lên tiếng một lần: "Mật khẩu là tên của nó, sau khi báo chính xác mật khẩu thì mới có thể vào chế độ tương tác tự do không giới hạn, hiện giờ chỉ là chế độ chờ thôi."

Nghe hắn nói một câu dài như vậy, Lý Nhã Di bỗng thấy cảm động không thôi.

Cô nóng lòng muốn tương tác với con robot có lối suy nghĩ đặc thù này: "Vậy tên nó là gì?"

"Xin lỗi, không thể cho chị biết được."

Cảm động vừa nảy sinh trong lòng Lý Nhã Di tan biến trong chớp mắt.

Trước vẻ mặt buồn phiền muốn hỏi lý do nhưng lại biết chắc mình sẽ không hỏi ra được của cô, Bùi Thanh Nguyên giải thích: "Đây là một robot thông minh giao tiếp một đối một, sau khi người sở hữu đặt tên cho AI, chương trình sẽ tự động kích hoạt hai chế độ, tên của nó sẽ được sử dụng làm mật khẩu để chuyển sang chế độ một đối một nên em không thể tự ý nói cho chị biết tên mà người sở hữu đặt cho nó được."

Lý Nhã Di vẫn chưa hiểu: "Chẳng lẽ em không phải là người sở hữu nó à?"

"Không." Bùi Thanh Nguyên nói: "Em tặng nó cho bạn rồi."

"Vậy em có chế tạo cho mình một con robot khác không?"

"Không, nó là duy nhất."

Thời gian nghỉ giải lao kết thúc, Lý Nhã Di nhìn chằm chằm vào chữ "Bạn" được đánh dấu đậm trong cuốn sổ tay của mình, tiếp tục cuộc phỏng vấn với tinh thần hăng hái.

Một học sinh cấp ba không được đào tạo bài bản về chuyên môn lại có thể tự chế tạo ra một con robot thông minh tinh xảo vốn đã là một điều khiến người ta cảm thấy khó tin rồi.

Mà điều càng khó tin hơn là hắn lại tặng con robot do chính tay mình chế tạo cho bạn, hơn nữa còn giao quyền đặt tên cực kỳ quan trọng cho người khác.

Qua những tiếp xúc ngắn ngủi, Lý Nhã Di đã phác thảo được ấn tượng ban đầu của mình về tân Thủ khoa Đại học này: IQ cực cao, tài năng xuất chúng nhưng tính cách lạnh lùng, thiếu hứng thú với nhiều người và nhiều việc, rất phù hợp với định nghĩa về thiên tài trong nhận thức của người thường.

Cô đoán rằng người "bạn" kia sẽ là một điểm đột phá để tiếp cận vào nội tâm của người được phỏng vấn.

Trong quá trình phỏng vấn tiếp theo, Lý Nhã Di đã hỏi một số câu về trường học, gia đình và bạn bè theo dàn ý thông thường, đồng thời lặng lẽ chuyển trọng tâm sang người bạn đó.

Mặc dù với độ dài của bài phỏng vấn không quá khả thi để đề cập đến người khác nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Đây là do sự tò mò cá nhân của cô đối với cậu học sinh cấp ba trước mặt.

Hơn nữa cô thật sự rất muốn biết con robot nhỏ có hình dáng kỳ lạ kia tên gì và sẽ nhảy múa ra sao.

Với lòng khao khát tìm tòi, Lý Nhã Di không ngừng ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay của mình.

Du Bùi Thanh Nguyên nói ít nhưng vẫn phối hợp trả lời từng câu hỏi của cô.

Nhưng sau khi thu thập được ngày càng nhiều câu trả lời, tâm trạng của Lý Nhã Di cũng càng trở nên phức tạp khó hiểu.

Quả nhiên như cô dự đoán, chỉ khi đề cập đến người bạn kia, Bùi Thanh Nguyên mới trả lời dài hơn bình thường.

Tuy phần lớn đều là những câu trả lời mơ hồ như "Đã dạy cho em rất nhiều điều", "Đã giúp em rất nhiều", không tiết lộ bất cứ thông tin nào về danh tính của người bạn đó, nhưng Lý Nhã Di vẫn nghe ra được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn.

Cô phát hiện ra rằng đôi cha mẹ không có nhà kia cũng hoàn toàn vắng bóng trong lời nói của Bùi Thanh Nguyên.

Cô chậm chạp nhận ra rằng ở trước cửa không có hai đôi dép riêng biệt dành cho cha và mẹ, hai đôi dép cô và đồng nghiệp quay phm đang đi rõ ràng là dép mới dành cho khách.

Trước khi kết thúc cuộc phỏng vấn với cảm xúc không ngừng lên xuống, Lý Nhã Di nhìn kỹ phòng khách ấm cúng này lần nữa, khi thấy những đồ vật trang trí đáng yêu ở khắp nơi, cô lại có cảm xúc khác hẳn.

Trong cuộc phỏng vấn, cô đã thầm xác nhận được bản thân Bùi Thanh Nguyên không có sở thích đặc biệt nào với những đồ vật đó, nhưng hắn lại mặc cho chúng nằm yên lặng xung quanh.

Robot Viên Kẹo biết nhảy là món quà hắn tặng cho bạn mình.

Những món đồ nho nhỏ có phong cách tương tự với Viên Kẹo kia phải chăng cũng là món quà mà người bạn kia đã tặng cho hắn?

Ai là người đưa tay ra trước?

Ở trong ngôi nhà mà chủ nhân và cách bài trí vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa này, đắm chìm trong tất cả những chi tiết và mảnh vỡ nhìn như không liên quan đến nhau ấy, Lý Nhã Di đã dần ghép được một câu trả lời mà mình hiểu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô gần như gạt bỏ thân phận phóng viên của mình, chỉ còn lại thân phận là người chứng kiến đưa ra câu hỏi với sự tò mò thuần túy: "Em có thích cái tên mà bạn em đã đặt cho robot không?"

"Thích."

Đây là câu trả lời đầu tiên mang theo ý cười của cậu bạn Thủ khoa vẫn luôn tỏ ra xa cách và bình tĩnh nói với cô.

Vì vậy Lý Nhã Di đã lập tức quyết định câu hỏi cuối cùng của mình.

"Theo em, người bạn đó đóng vai trò gì trong cuộc đời em cho đến nay? Hay nói cách khác, tình bạn này có ý nghĩa gì đối với em?"

Câu hỏi vừa dứt, Lý Nhã Di và đồng nghiệp đều vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Trong căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Bùi Thanh Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào camera được dựng trước mặt. Bên ngoài ống kính trong suốt, hắn trông thấy vô số hạt bụi vàng lấp lánh đang lơ lửng trong những tia sáng rọi vào phòng, trông thấy quá khứ đang dần trôi qua cùng tương lai sắp tới.

Câu hỏi này khiến hắn nhớ đến ngày câu chuyện bắt đầu.

Bùi Thanh Nguyên vẫn nhớ rõ lời Quý Đồng nói với mình vào lần gặp đầu tiên.

— Anh sống trong một quyển tiểu thuyết, ban đầu sẽ gặp nhiều chuyện không suôn sẻ về thân thế, nhưng dưới sự giúp đỡ của em, anh sẽ thay đổi được số phận và bước từng bước lêи đỉиɦ cao đời người...

Hắn sống trong một quyển tiểu thuyết và có số phận đã được định sẵn, đây lẽ ra phải là một chuyện đáng sợ.

Nhưng ban đầu hắn thấy may mắn vì sự xuất hiện bất ngờ của hình bóng nhỏ bé kia mà quên đi nỗi sợ hãi. Sau này, những mảnh ghép nhỏ trong sinh hoạt của hai người đã dần lấp đầy cuộc sống trống rỗng và nhạt nhòa ấy khiến hắn không còn phân biệt được ranh giới giữa tiểu thuyết và hiện thực nữa.

Vậy nên Bùi Thanh Nguyên đã chấp nhận mọi điều mà Quý Đồng nói với mình, cũng chấp nhận toàn bộ số phận đã đến và sắp đến.

Hắn thích những tháng ngày chân thực và sống động trong cuộc đời mình.

Có lẽ sự khác biệt duy nhất giữa hắn với những người khác đó là, làm nhân vật gánh trên mình số mệnh lật ngược nghịch cảnh trong tiểu thuyết, hắn đã được định sẵn "phải" được nhìn thấy, và ngày càng được nhiều người nhìn thấy.

Hắn không phải người thích bị người lạ nhìn chằm chằm rồi suy đoán.

Nhưng Bùi Thanh Nguyên nghĩ có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho vận may trời ban đã đưa hắn ra khỏi vũng lầy.

Hắn cũng chấp nhận điều này.

Ít nhất hắn có suy nghĩ tự do, có thể tự chọn khi nào và bằng cách nào mình sẽ được nhìn thấy.

Vì thế Bùi Thanh Nguyên đã chọn thời khắc này.

Cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, tiếp sau đây, mọi thứ sẽ trôi về phía tương lai vô định, hắn có thể đoán được mọi người sẽ bị điều gì thu hút nhưng không bao giờ có thể đoán được cảm xúc hay sắc nào sẽ nhuốm trong ánh mắt họ dành cho hắn.

Hắn không muốn đoán xem người khác sẽ nhìn nhận mình ra sao, cũng chẳng quan tâm đến những rắc rối có thể nảy sinh từ đó.

Hắn chỉ đang trả lời từng câu hỏi theo cách mình quen thuộc, chân thành thể hiện con người thật của mình và mọi thứ xung quanh lúc này.

Đây là một mái nhà mà chỉ sau khi gặp được Quý Đồng, nó mới chậm rãi hình thành.

Cũng như một Bùi Thanh Nguyên mới bắt đầu tồn tại kể từ đó.

Trong khoảng lặng tưởng như dài vô tận này, Lý Nhã Di đã không còn những cảm xúc khó tả từ mong chờ đến bối rối khi bắt đầu cuộc phỏng vấn nữa mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Cô nghĩ, đây có lẽ là một câu hỏi rất khó trả lời.

Đối với người được phỏng vấn vẫn luôn ngồi đây một mình và ít nói này, rốt cuộc mối quan hệ với người bạn kia có ý nghĩa gì?. Web‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ —‎ T‎ r‎ U‎ 𝙢‎ t‎ r‎ 𝑢‎ 𝓎‎ ệ‎ n.𝚅𝐍‎ ‎ —

Ánh nắng từ ban công rộng rãi tràn vào phòng khách, khắp nơi đều ngập ánh sáng. Lý Nhã Di ngồi chờ đến ngẩn ngơ, cô nhìn thấy cái bóng nghiêng nghiêng của chiếc bút bi đổ trên trang giấy trong cuốn sổ ghi chép, ánh sáng và bóng tối đan xen lấp lánh. Cô còn thấy một chú mèo gốm nho nhỏ màu đen trắng trên sô pha mềm mại chất đầy thú nhồi bông được chiếu sáng rực rỡ.

Cô thấy vệt trắng đen sáng chói ấy sa vào mắt người được phỏng vấn, vì vậy hắn không còn nhìn vào ống kính nữa mà cụp mắt xuống, hàng mi lay động, tựa như đang cẩn thận khóa chặt một bí mật nào đó mà người ngoài chẳng bao giờ có thể biết được.

Câu trả lời mà cô đã chờ đợi rất lâu kia vẫn mang theo sự lạnh lùng quen thuộc, nhưng trong thoáng chốc, Lý Nhã Di dường như nghe thấy vô vàn cảm xúc tiềm ẩn đang cuộn trào bên trong giọng nói này.

"Gặp được em ấy là điều may mắn nhất trong cuộc đời em."