Edit: Lune
Phương Hạo không ngờ lần đầu tiên mình thể hiện sức mạnh trước công chúng lại là để xách đồ uống.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của những người xa lạ xung quanh, Phương Hạo nhẹ nhàng nhấc hai cái túi đầy đồ uống, còn Bùi Thanh Nguyên thì tay xách nách mang một đống hộp bánh ngọt mà Hà Thế Văn nhét cho.
Quý Đồng đi giữa hai người là nhàn nhã nhất, cậu cầm một ly nước, vui vẻ đi về nhà.
Cậu chọn một ly nước có màu nhạt nhất, Phương Hạo bên cạnh nghiêm mặt giả ngầu, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà tò mò hỏi cậu: "Ngon không?"
Quý Đồng suy nghĩ một lúc, cố tình nhăn mặt nói: "Này là nước ép lê, không có gì đặc biệt cả. Anh nghe người xếp hàng nói hình như màu càng đậm thì càng ngon."
"Thật à?"
"Thật, tiệm này đặc biệt lắm, không giống mấy tiệm đồ uống bình thường."
Thứ đặc biệt luôn có thể thu hút sự chú ý của Phương Hạo, nghe vậy, hai mắt cậu ta tức thì sáng rực lên: "Vậy tí nữa em uống thử xem."
"Được, tí nữa cho em uống màu đậm nhất."
Bùi Thanh Nguyên nhớ lại nhãn trên cốc, thông minh giữ im lặng.
Sau khi về đến nhà, hắn có hơi thương cảm mà nhìn Quý Đồng chọn ra một ly nước màu đen xì đưa cho Phương Hạo một cách ân cần.
Phương Hạo nhìn dòng chữ phong cách cổ xưa trên nhãn: "Nước ép Lương Mai, tên nghe cũng hay phết."
Quý Đồng mở to mắt nhìn cậu ta không chớp mắt, Bùi Thanh Nguyên quay mặt đi.
Phương Hạo uống được một ngụm, vẻ mặt mong chờ trên mặt đột nhiên cứng đờ.
Nhưng trước ánh mắt tò mò của Quý Đồng, cậu ta vẫn quật cường nhếch miệng, cười nhạt: "Vị này còn kém xa thuốc sắc của Dương Vương Cốc."
"Thế à?" Quý Đồng cười híp mắt nhìn theo bóng lưng cậu ta vừa nói xong đã biến nhanh như gió: "Vậy em chạy vào phòng vệ sinh làm gì thế?"
Trả lời cậu là tiếng gào xa xôi: "Tại sao lại có loại nước chua vừa đắng vậy!"
"Vì đây là nước mai khô khổ qua." Quý Đồng đẩy cửa nhìn cậu ta: "Khổ qua còn gọi là lương qua, mai khô chính là quả mai nên mới gọi là Lương Mai."
"... Sao lại có tổ hợp như vậy?" Phương Hạo không tin nổi: "Xã hội hiện đại thật đáng sợ!!!"
"Dược Vương Cốc là sao?"
"Không nói cho anh biết!"
"Nước này ngon, anh đảm bảo, là sữa trứng đàn ông đích thực ắt uống."
"... Hừ, nó là một sơn cốc lớn, có rất nhiều cây với cỏ, còn có làn sương mù trắng bồng bềnh nữa."
"Tiểu Hạo, em có thể nâng cao trình độ tu từ của mình lên được không?"
"Rốt cuộc là anh có muốn nghe tiếp không!"
Bùi Thanh Nguyên nghe mãi cũng quen với những cuộc trò chuyện siêu thực vang vọng trong nhà.
Có điều bây giờ hắn hơi tò mò, không biết người bạn hệ thống kia của Quý Đồng và Phương Hạo sẽ đến từ thế giới thế nào.
Chắc không phải thời đại vũ trụ có chiến hạm bay tứ tung chiến đấu với quái vật đâu nhỉ?
...
Trong không khí Tết ngày càng đến gần, học kỳ này chính thức kết thúc.
Dù điểm thi mới công bố khiến người vui người buồn, nhưng nhìn chung, tâm trạng của học sinh lớp 12 vẫn cực kỳ phấn khởi.
Bởi vì hạng nhất trong kỳ thi liên trường mười trường lần này lại thuộc về trường THPT Số 2.
Kết quả này không chỉ vượt ngoài dự đoán của các thầy cô giáo và học sinh trường THPT Số 2, mà còn khiến thầy và trò của các trường chuyên cấp ba trong thành phố kinh ngạc vô cùng.
Kỳ thi liên trường lần này có sự tham gia của những trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, vì vậy thứ hạng trong top vài trăm còn có thể được coi là một loại dự đoán về thứ hạng thi Đại học sau này. Những thứ hạng cao nhất về cơ bản thường được phân chia cho nhóm học sinh đứng đầu các trường chuyên cấp ba.
Chính vì vậy nên không ai ngờ rằng năm nay trường THPT Số 2 lại dữ dội đến vậy.
Không chỉ có học sinh xếp hạng nhất mà trong top 100 còn có thêm 10 người nữa, trong khi những năm trước đó chỉ có 3 đến 4 người là tốt lắm rồi.
Những thay đổi mới của trường THPT Số 2 dần được lan truyền trong nhóm phụ huynh. Phụ huynh học sinh cấp hai cũng đang theo dõi kết quả của những trường cấp ba trong thành phố để cân nhắc chọn trường cho con em mình vào năm sau.
Lãnh đạo trường THPT Số 2 đương nhiên rất vui mừng, bọn họ còn được cấp trên nghe ngợi nữa. Sau khi trở về, bọn họ cũng ra sức khen ngợi đồng thời thưởng thêm về thành tích cũng như hiệu suất cho các giáo viên trong trường, khiến tinh thần làm việc của toàn giáo viên cũng tăng lên nhanh chóng.
Ai cũng hy vọng mình có thể trở thành một phần của kỳ tích.
Còn đối với học sinh đã liên tục mang lại vinh dự về cho trường THPT Số 2, ban lãnh đạo đã quyết định sử dụng hình thức khen thưởng thực tế nhất.
Trao học bổng.
Trước khoản học bổng đến bất ngờ, hai hệ thống dần cạn kiệt tiền bạc cuối cùng cũng đồng ý nhận "sự tài trợ" của Bùi Thanh Nguyên.
Học kỳ kết thúc. Chiều hôm đó, Bùi Thanh Nguyên về nhà với một balo bài tập cho kỳ nghỉ Đông, không cần mở cửa hắn cũng có thể nhìn thấy thứ đầu tiên mà Quý Đồng và Phương Hạo mua bằng tiền học bổng của hắn.
Một bộ câu đối Tết đỏ chót khổ lớn in những lời chúc may mắn gồm cả chữ "Phúc" được dán trước cửa.
Khi mở cửa ra, trên cửa sổ và cửa kính ban công cũng dán đủ loại riềm giấy đẹp mắt cùng chữ Phúc.
"Anh thấy cái này đẹp."
"Nhưng cái này cũng đẹp."
"Không chọn được, dán hết!"
Bùi Thanh Nguyên nhìn căn nhà được giăng đèn kết hoa lộng lẫy, cảm nhận được một bầu không khí Tết đậm đà theo cả nghĩa đen.
Trên bàn vẫn còn bày bút lông, mực nước cùng vài câu đối Tết viết tay chưa khô.
Quý Đồng đang đứng trên ghế, vừa dán xong một tờ riềm giấy thì quay đầu nhìn hắn: "Ký chủ về rồi, mau viết câu đối đi!"
Bùi Thanh Nguyên thoáng ngơ ngác: "Ngoài cửa có câu đối rồi."
"Dán một tờ vào cửa bếp cũng được mà." Quý Đồng nói một cách nghiêm túc: "Viết tay có ý nghĩa hơn, bọn em đã nghĩ xong chữ rồi."
Mười lăm phút sau, cửa kính nhà bếp rực rỡ hẳn lên, hai tờ giấy đỏ chót một dài một ngắn trông cực kỳ bắt mắt.
Vế trên với nét chữ ngay ngắn xinh đẹp: Tôm hấp dầu sườn xào chua ngọt cá kho thịt
Vế dưới với nét chữ rồng bay phượng múa: Đẹp trai phong độ can đảm mạnh mẽ Gundam Viên Kẹo
Hoành phi với nét chữ mảnh nhưng mạnh mẽ: Đứng nhất kỳ thi liên trường
Là người bị ép phải viết câu đối, Bùi Thanh Nguyên hoàn toàn không hiểu mối quan hệ logic của mấy câu đối Tết này.
Nhưng Quý Đồng và Phương Hạo đều trông rất vui vẻ.
... Thật ra lúc nhìn thấy nó được dán trên cửa bếp, chẳng hiểu sao hắn cũng thấy vui vẻ.
Con người quả là một sinh vật kỳ lạ.
Kỳ lạ như trí tuệ nhân tạo vậy.
"Chữ của mình đẹp quá đi mất." Phương Hạo rất hài lòng với tác phẩm tập thể này: "Không biết chữ của chị Âm Âm thế nào nhỉ?"
Quý Đồng chỉ huy ký chủ cất dọn tờ giấy đỏ trên bàn: "Mấy ngày nữa là biết, anh nghĩ chắc chắn là rất đẹp."
Còn một tờ giấy đỏ hình vuông là để dành cho Phó Âm Âm viết chữ Phúc.
Cách Tết Nguyên Đán chỉ còn vài ngày nữa, tần suất nghe thấy "chị Âm Âm" trong nhà của Bùi Thanh Nguyên tăng vọt, Quý Đồng và Phương Hạo cứ như hai đứa trẻ bị bỏ lại đang mong ngóng cha mẹ về nhà ăn Tết vậy.
Không chỉ thi thoảng nhắc đến cái tên này mà bọn họ còn bắt đầu thử nấu ăn, nói là muốn để Phó Âm Âm nếm thử.
Bùi Thanh Nguyên quan sát trong bếp một lúc, sau khi xác định hai hệ thống có thể an toàn hoàn thành việc chiên bánh phồng tôm, hắn mới về phòng làm bài tập.
Hắn phải cố gắng làm xong bài tập của kỳ nghỉ Đông thật sớm, để còn dành thời gian ăn Tết cùng mọi người.
Đang lúc tập trung làm bài thì điện thoại để bên cạnh bỗng rung lên.
Người gọi đến là cô Châu.
Sau khi bắt máy, đầu tiên cô Châu cười hỏi hắn Tết này định làm gì, sau đó mới nói: "Chỗ cô có ít đồ Tết, toàn là đồ ăn cả, khi nào em rảnh? Cô mang qua cho em nhé."
Cô Châu không nói rõ nhưng Bùi Thanh Nguyên cũng hiểu được lai lịch của đồ Tết.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Cô Châu, làm phiền cô quá, em sẽ liên lạc với bà ấy ạ."
Trước ngày Tết mang ý nghĩa gia đình đoàn viên luôn có một người không thể né tránh.
Cũng nên để bà ấy nhìn thấy cuộc sống hiện giờ của hắn.
Tiếng chuông cửa vang lên, lúc Bùi Thanh Nguyên đi ra mở cửa, Quý Đồng cũng theo sau.
Vừa mở cửa, bọn họ cùng nhìn thấy người phụ nữ trung niên đã lâu không gặp nọ.
La Tú Vân mặc một bộ quần áo mà bà nghĩ nó trông tươi trẻ nhất, trong tay xách theo mấy cái túi, nhìn câu đối Tết và chữ Phúc mới tinh dán trên cửa với vẻ ngạc nhiên. Bà đứng chần chừ ngoài cửa hồi lâu, nghĩ kỹ xong xem nên chào hỏi thế nào mới nhẹ nhàng gõ cửa ngôi nhà lạ lẫm này.
Nhưng khi thực sự gặp lại đứa con trai sau nhiều ngày xa cách, bà lại đột nhiên quên mất mình phải nói gì.
Đằng sau cánh cửa lạ lẫm ấy là một ngôi nhà ấm cúng và sáng sủa, bà ngửi thấy mùi dầu rán thoang thoảng từ bếp, cũng nhìn thấy cảm xúc lạnh nhạt xa cách trong ánh mắt của Bùi Thanh Nguyên.
Bên cạnh hắn là một đứa bé mà La Tú Vân chưa gặp bao giờ, nhưng bà từng nghe qua nên biết đứa bé này là người Bùi Thanh Nguyên quen khi làm gia sư.
Trong sự im lặng hốt hoảng có phần chật chội này, Bùi Thanh Nguyên lên tiếng trước, giọng nói không hề có cảm xúc dư thừa: "Mẹ hay liên lạc với cô Châu lắm à?"
La Tú Vân vô thức siết chặt ngón tay, lúng túng nói: "Ừm... cô ấy đã dạy mẹ rất nhiều thứ."
Rất nhiều lý lẽ mà bà đã hồ đồ quên mất.
Nói đến đây, bà không đợi con trai lên tiếng nữa mà vội vàng chìa mấy túi đồ trong tay ra: "Con cầm mấy thứ này đi, còn cả mấy thứ khác nữa, con nhất định sẽ cần dùng đến."
La Tú Vân giữ túi đồ giữa không trung mấy giây mà tưởng như dài đằng đẵng, mãi đến khi Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng đưa tay ra nhận, bà mới thở phào trong lòng.
Đứa bé xa lạ bên cạnh đảo mắt nhìn hai người, bỗng mở miệng: "Anh ơi, chúng ta vừa mới chiên bánh phồng tôm xong, hay là đưa cho cô một ít nhé?"
Bùi Thanh Nguyên khựng lại rồi quay người vào bếp: "Anh đi lấy."
Vậy là chỉ còn lại bà và đứa bé ở cửa.
La Tú Vân vốn định gọi Bùi Thanh Nguyên về nhà ăn Tết, nhưng căn nhà trước mắt này đã cho bà biết câu trả lời.
Cho nên bà không hỏi nửa, vẻ buồn bã và hoảng hốt trong mắt bà đều phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo kia.
Bà cúi người xuống, thử nói chuyện với đứa bé trông có vẻ rất hoạt bát này: "Các con... thân nhau lắm à?"
Còn khoảng cách giữa bà và con trai lại quá xa.
"Vâng ạ." Đứa bé gật đầu: "Anh trai giỏi lắm."
Bà chưa kịp hỏi thì đứa bé đã tự hào chủ động nói tiếp.
"Anh trai biết nấu ăn, biết viết câu đối, biết tự đi học này." Cậu bé đếm từng ngón tay: "Thi được nhất, chơi bóng rổ cũng được nhất, con nghĩ nấu cơm cũng được nhất."
Nghe những lời nói non nớt của đứa bé, La Tú Vân lập tức nở nụ cười, ngay sau đó là bị một nỗi hối hận sâu sắc nhấn chìm.
Bởi vì đứa bé kia nhìn chằm chằm vào bà với ánh mắt tò mò, giọng nói lanh lảnh đặt câu hỏi: "Cô có biết không?"
La Tú Vân chậm rãi lắc đầu.
Bà chỉ biết vài chuyện, hơn nữa còn là nghe được từ người khác.
Đứa bé lùn lùn trước mặt lập tức cười tươi rói: "Quả nhiên chỉ có mình con biết những bí mật này."
Nụ cười ngây thơ kia hệt như một mũi kim nhẹ nhàng đâm vào trái tim bà.
Chẳng mấy chốc, Bùi Thanh Nguyên đã quay lại với một chiếc túi ni lông bên trong có hai cái hộp nhựa, hắn đưa cho La Tú Vân, nói ngắn gọi: "Bánh phồng tôm."
Lúc La Tú Vân luống cuống tay chân nhận lấy túi quà trả lễ khá nhẹ kia thì nghe thấy đứa bé thì thầm hỏi Bùi Thanh Nguyên: "Còn nhiều không?"
"Còn nhiều lắm." Chỉ có lúc này, giọng của Bùi Thanh Nguyên mới dịu dàng: "Chiên thêm cũng được."
La Tú Vân dường như trông thấy con trai mình cười.
Lần đầu tiên bà thấy hắn cười trong khoảng cách gần như vậy.
Hắn đứng trong ngôi nhà vô cùng ấm áp ngay cả trong mùa Đông, khắp nơi dán những đồ trang trí Tết vui tươi, bên cạnh có người đang thì thầm nói chuyện với hắn, phía sau là chiếc khăn trải bàn màu sắc tươi sáng, còn có mùi bánh phồng tôm được thu gọn trong bếp.
Đây là mái ấm thực sự mà La Tú Vân đã khao khát từ rất lâu trước đây.
Bà đã đi nhầm đường, lại dần quên đi tâm nguyện ban đầu, chưa bao giờ cho con trai ruột của mình một mái ấm thực sự.
Giờ đây hắn đã tự mình tìm thấy nó.
Vì lẽ đó, bà cúi đầu nói: "Năm mới vui vẻ... Vậy mẹ về đây."
La Tú Vân đang định quay người rời đi thì bất ngờ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của con trai: "La Chí Xương đã chuyển đi chưa?"
"Chuyển đi rồi." Bà trả lời rất nhanh: "Mẹ đã bắt cậu con chuyển đi."
Đây là một trong số ít những điều đúng đắn mà bà đã làm trong những năm qua.
Cô Châu đã nói vậy.
Bùi Thanh Nguyên nghe xong, vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Tốt lắm."
Trong giọng nói khẳng định hiếm hoi này, cuối cùng bà cũng lấy hết can đảm nói: "Xin lỗi con."
Đây là điều đúng đắn thứ hai.
Bùi Thanh Nguyên nhìn bà, nói câu cuối với người mẹ đã gặp lại sau một thời gian dài xa cách: "Năm mới vui vẻ."
Cánh cửa dán câu đối Tết chậm rãi đóng lại, La Tú Vân đi một mình qua hành lang ngập tràn ánh sáng, bước vào thang máy lạnh lẽo bốn bề.
Đứng trong l*иg giam nhỏ bé này, trên tay là túi bánh phồng tôm vừa nhẹ lại vừa nặng, bà nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương thang máy, thấy hàng nước mắt lờ mờ muộn màng của mình, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Bà nên đi làm điều đúng đắn thứ ba.
Sau khi đóng cửa lại, Phương Hạo đang ngoan ngoãn ngồi trong bếp ăn vụng bánh phồng tôm ló đầu ra ngoài: "Em ra ngoài được chưa?"
Quý Đồng vẫy tay: "Ra đi."
Cậu nhìn về phía Bùi Thanh Nguyên vẫn đang im lặng: "Ký chủ, anh có cần nghe chuyện cười không?"
Cậu nghĩ chắc là không cần.
Quả nhiên ký chủ lắc đầu.
Phương Hạo biết ý đưa hộp đựng bánh phồng tôm cho Quý Đồng, Quý Đồng cầm một cái lên rồi cũng biết ý đưa sang cho ký chủ.
Cậu cắn bánh phồng tôm giòn rụm, an ủi: "Ký chủ đừng buồn, nhà mình sắp chào đón một người phụ nữ siêu xinh đẹp rồi."
Trong tiếng rộp rộp liên tục cực kỳ có tính tẩy não của hai người kia, những cảm xúc thừa thãi đều tan biến cả, Bùi Thanh Nguyên hoàn hồn, hắn lưỡng lự cầm lấy một miếng bánh phồng tôm trước ánh mắt cổ vũ của hai người kia, sau đó gia nhập với họ.
"Ngon không?"
"Ngon."
"Anh đoán xem đây là em chiên hay Tiểu Hạo chiên?"
"... Em."
Phương Hạo kinh ngạc nói: "Sao anh đoán được?"
Bùi Thanh Nguyên lịch sự tránh trả lời: "Chỉ là may mắn thôi."
Thật ra hắn cũng không hiểu lắm, tại sao bánh phồng tôm do Phương Hạo chiên lại giống chữ viết của cậu ta, hình thù kỳ lạ lại còn vỡ rời rạc nữa.
Quan trọng là Phương Hạo vẫn cảm thấy rất đẹp.
...
Ngày 29 Tết, cả nhà ba người đều dậy sớm.
Quý Đồng vốn định đi đón Phó Âm Âm giống như lần đón Phương Hạo, nhưng Phó Âm Âm nói cô còn chút việc sẽ tự đến sau. Sau đó hỏi cậu địa chỉ khu chung cư, nói 11 giờ đúng sẽ gặp nhau ở cổng.
Cho nên từ sáng sớm, cậu với Phương Hạo đã đi loanh quanh trong nhà, cá cũng không câu, chỉ ước gì có thể dùng tay chỉnh kim đồng hồ đến 11 giờ.
Làm Bùi Thanh Nguyên cũng hồi hộp theo.
Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác như mình sắp gặp phụ huynh vậy.
Cuối cùng nhịn đến 10 giờ rưỡi, Quý Đồng và Phương Hạo xuống tầng sớm, còn Bùi Thanh Nguyên ở nhà chuẩn bị bữa trưa.
Đến gần 11 giờ, hắn cũng hoàn toàn không kìm nén được sự tò mò trong lòng nữa, bèn cởi tạp dễ xuống tầng.
Hai người một lớn một nhỏ đứng chờ hồi lâu ở cổng khu chung cư, có một đứa bé nhà hàng xóm đang chơi gần đó nhìn thấy, tò mò đến hỏi Quý Đồng: "Cậu đang chờ ai thế?"
Quý Đồng thường xuyên ra vào, lại có vẻ ngoài đáng yêu nên rất nhiều hàng xóm nhìn quen mặt cậu.
Đứa bé hàng xóm cao hơn cậu một tẹo rất nhiều chuyện: "Thường ngày không thấy bố mẹ cậu đâu, chỉ có cậu với anh trai, cậu đang chờ họ về ăn Tết hả?"
Nói đoạn, nó lại nhìn sang Phương Hạo đang đứng bên cạnh: "Đây là bạn của anh trai cậu à? Sao nhà cậu không có người lớn vậy?"
Tuy nó nói không có ác ý nhưng người lớn đứng sau nghe được lại thấy hơi ngại, vội vàng đánh nó một cái.
Thằng bé bĩu môi, đang định noisi tiếp gì đó thì đột nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía trước.
"Chiếc xe đẹp quá——"
11 giờ đúng, một chiếc xe limousine màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng khu chung cư. Cửa ghế lái mở ra, một người lái xe mặc đồng phục và đeo găng tay trắng bước xuống, sau đó đi về phía sau, cúi người mở cửa.
Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, một người phụ nữ mặc áo khoác màu rượu vang chậm rãi bước xuống xe. Cô có mái tóc xoăn sóng, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi đỏ rực, dưới ánh nắng chói chang, cô khẽ giơ tay lấy chiếc kính râm sành điệu xuống, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người đang đón mình trước cổng.
Trông cô giống như mới đi mua sắm về, người lái xe xách rất nhiều túi đồ được đóng gói cẩn thận xuống, yên tĩnh đứng chờ một bên.
"Tiểu Đồng."
Người phụ nữ xinh đẹp thanh lịch mỉm cười rồi dang tay về phía bạn nhỏ đáng yêu.
Quý Đồng vô thức chạy tới.
Bầu không khí nóng bỏng đến mức cậu có cảm giác mình phải gọi mẹ trong nước mắt mới đúng.
Nhưng hình như có chỗ nào hơi sai sai.
Ngay lúc Quý Đồng đang lo lắng không biết nên gọi thế nào thì Phương Hạo đứng sau bỗng dưng thay đổi sắc mặt, vụng về diễn vẻ từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng.
Sau đó cậu ta nghiêm túc làm hết chức trách dùng giọng đọc không cảm xúc để hô lên: "Phu nhân, cuối cùng cô cũng trở về!"
Phó Âm Âm suýt thì quên thiết lập người vợ ôm bầu bỏ trốn:...
Quý Đồng chợt nhớ ra mình còn một vệ sĩ:!!!
Bùi Thanh Nguyên vừa đi đến cổng khu chung cư thì nghe thấy:???