Hai tháng đã trôi qua, dị năng của loài người dần xuất hiện cũng đã trở nên thuần thục để điều khiển nó chống lại zombie.
Thậm chí dùng linh thạch để trao đổi, mua bán, nhiều đội ngũ cũng đã được thành lập.
Còn Khương Lương cả mấy tháng nay cứ mãi ở trong phòng, một bước cũng không đi ra, ở phía trên mà quan sát.
Trong khoảng thời gian này nhiều người cũng đã rời đi, đi tìm nơi an toàn, nghe đâu có căn cứ An Thạch vừa mới thành lập được không lâu, nằm ở phía Bắc.
Căn cứ này ở thời kì trước chẳng nghe tiếng tâm gì, chắc đã sụp đổ từ sớm.
Khương Lương trầm tư khuôn mặt đầy sự chán nản nhìn châm chú vào một gốc cây ở bên đường, con zombie ngu ngốc cứ đâm đầu vào cây có lẽ nó muốn đi thẳng nhưng vật cản là cái cây này đã ngăn nó lại.
Khương Lương nhàm chán nhìn nó, suy nghĩ đã đi mấy vòng, rõ ràng khi còn sống rõ thông minh tại sao khi trở thành zombie lại trở nên ngu ngốc?
Không lẽ cái thứ kia khiến con người thành zombie bằng cách nuốt não của họ à?
Nghĩ đến đây Khương Lương liền bĩu môi, cảm thấy chán ghét.
Tay phát động dị năng trêu chọc con zombie ngu ngốc ở phía dưới, có lẽ vì cảm giác nong nóng ở mông mà con zombie cứ xoay về phía sau, mà quên mất cái cây ngán đường kia. Không lâu sau cả thân zombie đều bị thiu rụi thành tro.
Khương Lương vươn vai đầy lười biếng lấy từ không gian ra một cái đùi gà con nóng hôi hổi, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Còn chưa kịp nhai thì âm thanh từ phía cửa trước vang vọng vào bên trong, cậu trở nên cảnh giác.
Cho đến hiện tại thì nhiều kẻ tự xem bản thân là mạnh rồi.
bắt đầu cướp từ những kẻ yếu, muốn biết là cướp gì ư?
Chắc chắn không phải tiền rồi, nếu là nữ có phần tư sắc thì cướp sắc, bằng không thì thức ăn còn không thì bắt về nô dịch. Như thời xa xưa của các vua chúa.
Đại dịch zombie xuất hiện làm cho các kẻ có tâm tư dơ bẩn thoải mái mà thể hiện, gϊếŧ người không gớm tay muốn làm gì thì làm.
Tận thế xuất hiện như thể trái đất muốn thanh lọc con người nhưng hơn đó là để loài người tự diệt vong, cắn xé lấy nhau.
Âm thanh từ bên cửa vẫn không vơi, Khương Lương chậm chạp tiến đến gần, đưa mắt qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài thì thấy được một vật gì đó màu xanh xanh?
Xanh? Thứ gì đây?
Zombie?
Khương Lương mở tung cửa, vật màu xanh nhanh chống tránh qua cậu mà tiến vào bên trong, còn chưa kịp phản ứng thì vật đó đã chiếm giữ cả ngôi nhà. Dây leo len lỏi vào từng ngóc ngách làm các vật dụng bên trong trở nên rối tung, các đồ sử như chén, bát thì vỡ nát. Căn phòng đang sạch đẹp chưa đầy vài phút đã trở nên bừa bộn, như thể vừa bị cơn bão càn quét.
Khương Lương liếc mắt nhìn cây leo kia, thân dài có màu xanh nhạt, có vẻ bóng bẩy, mềm mại. Đây là Dương Tịch Lan là loài cây vĩnh cữu, nói nó như thế vì nó không thể chết cho dù đốt chặt hay làm thế nào đi chăng nữa nó cũng sẽ hồi phục lại như lúc đầu, nếu càng cố gắng hủy đi nó, nó sẽ càng nhanh hơn hồi phục.
May mắn nó không có ý hai con người, nó chỉ muốn trốn trong các toà nhà tránh đi ánh nắng. Hay nói đúng hơn nó thích sống ở nơi tối tâm, ẩm ướt. Loài này từ khi mạt thế đến nó mới từ đâu đó xuất hiện, có thể là bị dị biến đi.
Khương Lương bực bội đạp vào thân dây leo màu xanh kia, chất nhờn nhớp nháp dính vào chân, cậu càng thêm chán ghét.
Dị năng từ trong tay phát động đốt rụi thân leo trước mắt, biết là nó không lâu sẽ như lúc đầu, nhưng vẫn muốn phát tiết.
Sau khi trút giận Khương Lương liền nhanh chống di chuyển, nơi này không ở được nữa.
Chắc chắn nguyên toà nhà đã bị Dương Tịch Lan chiếm giữ rồi, ở chẳng được vì nó quá nhớp nháp cứ nhĩu ra chất nhờn.
"Cứu... Cứu tôi với"
“Thứ đáng chết này đang quấn lấy ông rồi"
“Thật kinh tởm"
Nơi này còn có người sao?
Không phải bọn họ đã đi tìm căn cứ cả rồi sao?
Tiếng kêu cứu một lần nữa lại vang lên, khiến cho Khương Lương gạt đi ý nghĩ là bản thân nghe nhầm.
Âm thanh xuất phát từ phía dưới, dù muốn dù không cậu cũng phải đi xuống.
Đi hay không đây?
Không để Khương Lương nghĩ ngợi nhiều, sau lưng đã có một đám zombie mặt mũi lấm lem máu đang chậm chạp tiến đến gần.
Thật Phiền!
Khương Lương hành động dứt khoác bước xuống lầu, đập ngay vào mắt cậu là một đám người quần áo xộc xệch đang cố gắng thoát khỏi Dương Tịch Lan.
Thật không thể hiểu nổi trêu đùa nó cái gì, mà khiến cho một loài hiền lành như Dương Tịch Lan phải phản kháng thế này.
Một người trong đó nhìn thấy Khương Lương liền lên tiếng cầu cứu.
"Nhóc con, nhóc con giúp bọn anh."
"Chết tiệt, nhớp nháp quá."
"Mẹ nó, nó đi sâu vào trong qυầи иᏂỏ của ông rồi."
Khương Lương tính lơ đi, giả vờ như không nghe thấy lời kêu cứu mà chạy thật nhanh, nhưng dù cố thế nào thì cái giọng nói cùng vài câu có phần người lớn của bọn kia, khiến cậu cũng không thể nghe nổi.
Khương Lương nép vào một góc, âm thầm lấy một cây dao ra, khuôn mặt hiện lên vẻ đầy sự sợ hãi tiến đến gần đám người.
"Này em trai, cẩn thận đấy"
"Nhóc cầm dao chém loạn thế thì chém chúng chỗ ấy của anh đây mất, anh đây còn muốn có vợ sinh con."
"Nói thêm một câu ông đây cắt lưỡi ngươi" - Đó là suy nghĩ thầm kín của Khương Lương.
Thật ồn ào, Khương Lương càng nhanh tay huơ huơ loạn chém được vài nhánh Dương Tịch Lan, nó cũng như cảm nhận được gì mà nhanh chống rút lui, không còn cố gắng giữ chân đám người.
"Ôi ôi chết ông đây rồi."
"Đời trai của ông."
"Cái dây leo xanh lè đó, ông đây phải đốt nó."
Người đàn ông vừa được thả ra liền liên mồm chửi và than trách cuộc đời, than về đời trai nói gì mà đã không còn trong trắng, sẽ chẳng có cô gái nào thích.
Khương Lương thật sự rất muốn dùng giày nhét vào cái mồm dơ bẩn đó.
"Nói đủ chưa."
Một giọng nói có phần cứng ngắt xuất phát từ phía sau lưng Khương Lương.
Khương Lương giật nảy mình, cảm thấy giọng nói này thật quen, như thể đã được nghe rất nhiều lần.
"Haha đội trưởng" Người vừa nói những lời oán trách cuộc đời cười ha hả gãi gãi đầu lên tiếng.
"Em không nói, không nói nữa."
Khương Lương có cảm giác ở phía sau có người nhìn mình, đây là cảm giác lần đầu khi trọng sinh khiến Khương Lương phải rợn cả da gà.
Người này, không lẽ là...
Khương Lương nhớ đến một khuôn mặt nào đó, rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Nghe nói năm đó người kia đã thành danh rất sớm ở phía Nam, vậy thì chắc hẳng hiện giờ đang ở phía Nam...
Khương Lương còn chưa kịp tìm cớ để biện minh, thì người từ phía sau càng lúc càng đến gần.