Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 38: Kịch Chiến Bán Kết. (2)

Mọi người cùng cao giọng tán thưởng:

- Thơ hay!

Một tiếng khánh vang lên, học đường trấn Lộc Sơn dẫn trước cầm được ba điểm. Mấy sĩ tử xã Thang Bắc truyền đọc bài ca này, đều không phản bác được, quả thực còn tốt hơn nhiều so với Thanh Ngọc Án – Thanh Bần Tăng mà họ chuẩn bị.

Quan chủ thẩm gật đầu nói:

- Tuổi còn nhỏ có thể viết ra từ này, quả thực không dễ dàng, nhìn ra được gia học thâm hậu, sau này sẽ trò chuyện cẩn thận với ngươi, đến lượt các ngươi ra đề.

Nhạc Phi cực kỳ kích động, chút lo lắng cuối cùng ném đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, gã vội thấp giọng nói:

- Dùng phương án của ngươi đi! Phía sư phụ chúng ta cùng gánh chịu.

Lý Diên Khánh chậm rãi gật đầu, tối qua hắn khổ sở suy nghĩ cả đêm, nếu muốn giành được thắng lợi hôm nay, họ chỉ có thể xuất kỳ binh.

Lý Diên Khánh khẽ nói với Vương Quý:

- A Quý, ngươi ra đề mục đi! Lấy tạp thi.

Hôm nay họ đều có biểu hiện, chỉ còn lại Vương Quý.

Vương Quý nhận lấy đề phong Nhạc Phi đưa cho gã, đứng dậy lắp bắp nói:

- Đề thứ ba chúng ta ra tạp thi!

Mấy tên học sinh học đường xã Thang Bắc bĩu môi khinh thường, tạp thi thì có thể thế nào? Trương Hữu rất bình tĩnh, bốn năm nay còn chưa có đề nào gã không đáp được.

Vương Quý rút đề thi ra thì thầm:

- Chúng ta đưa ra vế trên, xin các ngươi đối vế dưới, vế trên là: Họa thượng hà hoa hòa thượng họa.

Lý Diên Khánh viết lên trên đưa lên, đây chính là kỳ binh của hắn, dùng câu diệu đối trong lịch sử làm khó đối phương.

Lúc đầu hắn nghĩ là ‘Yên duyên diêm yên yến nhãn’, nhưng vế dưới này hắn không biết, cũng không ai có thể đối ra, nếu đối phương cự tuyệt trả lời, họ sẽ thua.

Mặt khác, hắn còn suy tính ‘Yên tỏa trì đường liễu’, đây cũng là thiên cổ tuyệt đối, mà hắn lại có vế đối, chỉ là cái này thực sự không phù hợp với trình độ của một đứa trẻ sáu tuổi, sẽ lòi đuôi.

Đề mục tốt nhất nhìn như bình thản, nhưng lại không bình thường, khi rảnh rỗi những học sinh như hắn có thể nghĩ được, hắn suy nghĩ cả đêm, mới rốt cuộc nghĩ ra câu đối này.

Nửa ngày, quan chủ thẩm thở dài nói:

- Không hổ là Diêu Lão Ngưu, ra đề mục cũng cứng như vậy, xin mời học đường xã Thang Bắc làm bài! Thời hạn nửa canh giờ.

Vế trên này khiến bốn học sinh xã Thang Bắc nói không nên lời, Trương Hữu nhìn câu đối huyền diệu này, hồi văn lại kiêm hài âm, đọc xuôi đọc ngược đều như thế, khiến gã làm sao đáp được đề này?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Diêu Đỉnh:

- Đề này không phải ta ra!

Y vừa nghe được Vương Quý đọc đề, nửa ngày mới hiểu được, không khỏi lên cơn giận dữ, nhịn không được hô lên.

Trong đại đường lập tức yên tĩnh.

Lý Diên Khánh uể oải cúi thấp đầu, không nghĩ tới cuối cùng hắn vẫn thất bại trong gang tấc, bị sư phụ Diêu Đỉnh nghe được. Sư phụ à! Sư phụ! Ngài làm sao lại bướng bỉnh như vậy? Nhất định muốn đối nghịch với đồ đệ của mình, giả bộ không nghe thấy không được sao?

Lúc này Huyện Thừa Mã Phù nắm được cơ hội, gầm lên giận dữ:

- Các ngươi thực to gan!

Lý Diên Khánh ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt dữ tợn xấu xí của Mã Phù, ánh mắt thù hận thiêu đốt trong đôi mắt tam giác. Lý Diên Khánh chợt nhớ tới phụ thân, không chỉ tiền đồ quang minh bị hủy, còn nghèo rớt mồng tơi nhiều năm như vậy, mẫu thân cũng bởi vậy mà chết, căn nguyên bất hạnh của nhà họ chính là do Huyện Thừa này.

Trong lòng Lý Diên Khánh cũng bừng lên lửa giận, hắn không thèm đếm xỉa tới, đứng dậy nói:

- Trong cuộc thi sư phụ không thể ở đây, xin quan bình thẩm ngăn cản ông ấy ra trận.

Lưu Tri Huyện gật đầu, phân phó Học Chính Diêu Vạn Niên:

- Diêu Đỉnh vô cớ gào thét, làm loạn cuộc thi, đuổi hắn ra khỏi Huyện Học!

Vương Quý và Thang Hoài đều trợn mắt nhìn. Khánh ca nhi muốn đuổi sư phụ ra, trở về họ nhất định bị sư phụ rút gân lột da.

Cho dù Diêu Đỉnh cực kỳ phẫn nộ, nhưng vẫn bị Diêu Vạn Niên mang theo mấy tên tòng sự khuyên rời khỏi Huyện Học.

Nhưng Huyện Thừa Mã Phù lại không chịu buông tha Lý Diên Khánh, y hung ác nói:

- Các ngươi dám thay đổi đề thi gian lận, phá hổng Hội Đồng Tử, thực là gan chó lớn. Nói! Là ai làm chuyện tốt này?

Lý Diên Khánh không kiêu ngạo không tự ti nói:

- Đề này là ta ra, nhưng tuyệt đối chưa nói tới hai chữ gian lận, chúng ta không trái với quy tắc.

- Ngươi còn dám mạnh miệng!

Mã Phù vỗ bàn một cái, gầm thét lên:

- Người tới, đuổi bọn hắn ra!

Mấy tên tòng sự bước nhanh tới chuẩn bị đuổi họ, ba lão học cứu cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể đồng tình nhìn họ, học sinh xã Thang Bắc đối diện lại thầm vui vẻ, họ lại lật bàn thắng lợi.

Đúng lúc này Tri Huyện Lưu Trinh bỗng nhiên khoát tay chặn lại:

- Chậm đã!

Mấy tên tòng sự dừng bước, Mã Phù sững sờ hết sức bất mãn nói:

- Không phải Lưu Tri Huyện muốn bao che cho bọn chúng chứ?

Lưu Trinh thản nhiên nói:

- Vừa rồi là ngươi hỏi hắn, hắn thật lòng trả lời, ngươi lại khiển trách hắn mạnh miệng, nếu như hắn không trả lời, không phải ngươi lại muốn nói hắn coi thường thượng tôn chứ?

Mã Phù lập tức bị đẩy trở về, nửa ngày, y oán hận nói:

- Nhưng chúng gian lận ở đây, điều này không sai chứ?

- Đúng sai tự có công đạo, ngươi hãy nghe họ trình bày chi tiết rồi nói.

Lưu Trinh nói với Lý Diên Khánh:

- Cho ngươi một cơ hội giải thích, nói đi!

Lý Diên Khánh thi lễ thật sâu:

- Cảm tạ Tri Huyện cho học sinh cơ hội trình bày chi tiết. Đề này đúng là học sinh đặt ra, dựa theo quy tắc thứ năm của vòng hai, do học đường hai bên tự ra đề mục của mình, nhưng không quy định đề mục nhất định phải do sư phụ đặt ra, học sinh cũng là một thành viên của học đường, học sinh ra đề mục hoàn toàn phù hợp quy tắc.

Về phần vừa rồi sư phụ trách cứ, là bởi vì trước đó học sinh không nói chuyện trước với sư phụ, nhưng đây chỉ là mâu thuẫn nội bộ giữa sư đồ, không liên quan tới cuộc tranh tài, xin hai vị thượng tôn Tri Huyện và Huyện Thừa minh giám!

Lưu Trinh gật đầu:

- Quy tắc của Hội Đồng Tử do ta đặt ra, lúc trước đặt ra quy tắc cũng chưa nghĩ tới nhất định phải do sư phụ ra đề, chỉ là bởi vì học sinh học thức có hạn, cho nên mới tạo thành lệ cũ sư phụ ra đề, nhưng lệ cũ không phải quy tắc, bản Huyện cảm thấy học sinh ra đề mục cũng không có trái với quy tắc.

Y lại hỏi ba vị lão học cứu:

- Ba vị thấy thế nào?

Ba vị lão học cứu thương lượng một chút, quan chủ thẩm liền nói:

- Thẳng thắn mà nói, đề này cực kỳ cao minh, có lẽ kiến thức của ta quá ít, vế trên này là vế trên tuyệt diệu nhất mà ta từng thấy từ trước tới nay, ngay cả ta cũng chưa hẳn đối được, chúng ta cảm thấy Hội Đồng Tử là vì tuyển bạt anh tài, xử phạt học sinh như vậy là trái với dự tính ban đầu.

Ba vị lão học cứu cũng không muốn đắc tội Huyện Thừa, liền phát biểu ý kiến từ bản thân câu đối, hàm súc duy trì Tri Huyện.

- Các ngươi cảm thấy không nên xử phạt, đúng không!

Lưu Trinh không buông tha, nhất định muốn họ tỏ thái độ.

Ba người đành phải tỏ thái độ rõ ràng: