Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 33: Trận Đầu Lôi Đài (3).

Thang Hoài không phục đè Vương Quý lại.

Lúc này, Lý Diên Khánh cười hỏi Nhạc Phi:

- Khoongp hải Ngũ ca cũng luyện võ sao?

Nhạc Phi là hàng xóm của Vương Quý và Thang Hoài, ba người cùng nhau lớn lên, gã cũng cùng luyện võ với hai người. Nhưng gã thiên tư thông minh, võ nghệ hơn xa Vương Quý. Chẳng qua sau khi vào học đường, Nhạc Phi không có thời gian tới hậu viện nhà Vương Quý bắn tên, mà ngồi trên ngựa trong viện nhỏ nhà mình, buộc túi thiết sa luyện ban đêm, kiến thức cơ bản vô cùng vững chắc.

Nhạc Phi cười khổ một tiếng:

- Cái khác có thể thử một chút, nhưng bắn tên ta không sánh bằng hai người này.

- Vậy cũng chớ tranh giành!

Lý Diên Khánh kêu Vương Quý và Thang Hoài dừng tranh chấp, nói với họ:

- Ta là chủ đáp, đương nhiên là ta lên!

- Ngươi không được!

Vương Quý và Thang Hoài cùng phản đối.

Lý Diên Khánh cũng không tranh chấp với họ, hắn bóp hai tấm giấy thành viên nhỏ, một viên đặt trên bàn Nhạc Phi. Hắn cách Vương Quý và Thang Hoài, cầm viên giấy trong tay ném đi, chuẩn xác trúng viên giấy ngoài bảy thước.

- Nếu không các ngươi cũng thử xem.

Vương Quý và Thang Hoài cùng ngậm miệng.



Một cái bình động cao cổ hình tròn cao bốn thước đặt bên tường, hai tên nha dịch đo ra hai trượng, vẽ một đường tuyến, tên là tên bình đồng tiêu chuẩn, dài khoảng bảy tấc, nặng tám lượng, cầm trong tay rất tốt.

Lúc trẻ củi Lý Diên Khánh phát hiện mình có loại bản sự đặc thù này, đây là thiên phú của Nhị Ngốc lúc trước, ra tay rất nhanh, ném đá trong vòng mấy trượng, bách phát bách trúng, hơi giống tuyệt kỹ động môn của Nhất Vũ Tiễn Trương Thanh.

Căn cứ phụ thân miêu tả, lúc trước Nhị Ngốc hẳn là bệnh tự kỷ, phần lớn đứa trẻ bệnh tự kỷ sẽ có một hai loại thiên phú đặc thù.

Hắn lặp đi lặp lại suy xét trải nghiệm, đã dần dần dung hợp loại thiên phú này lên người này, hôm nay là lần đầu hắn biểu hiện ở trường hợp công khai.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lúc này, hai đấu trường biện thử Giáp Ất đều đã kết thúc, học đường Dũ Lý và học đường xã Thang Bắc đều giành được chiến thắng trước đối thủ, đám sĩ tử vọt tới cửa sổ hai bên quan sát trận chiến, nơi này dĩ nhiên xảy ra lần cạnh xạ đầu tiên ở Hội Đồng Tử.

Càng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là, học đường trấn Lộc Sơn được công nhận yếu nhất dĩ nhiên được hai điểm, trong đề mục quyết chiến cuối cùng còn chiếm cứ thượng phong, chỉ không biết một kích cuối cùng của học sinh này có thể sửa đổi lịch sử quang vinh của học đường trấn Lộc Sơn hay không.

Đồng thời hắn cũng sẽ trở thành văn nhân thứ ba văn xạ ngoài hai trượng, không biết đây là ai ra đề, đơn giản là quá trâu bò.

Tri Huyện Lưu Trinh và Huyện Thừa Mã Phù cũng ngồi trên đài chính, hai người mỗi người một bên. Lưu Trinh ngồi bên cạnh quan chủ thẩm, quan chủ thẩm dùng bút chỉ Lý Diên Khánh, viết ba chữ ‘Là thần đồng’, ngay cả câu đối kia cũng trình lên cho Tri Huyện.

Lưu Trinh xem xong câu đối, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, y lập tức sinh ra hứng thú nồng đậm đối với Lý Diên Khánh.

Mã Huyện Thừa ngồi bên khác nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Hà Chấn. Hà Chấn dùng ánh mắt nói cho Mã Huyện Thừa, nếu như một tên này quăng vào, vậy học đường trấn Vệ Nam sẽ bị loại. Mã Huyện Thừa đã đáp ứng, bảo đảm thi đấu lôi đài để họ tiến vào ba hạng đứng đầu.

Hứa hẹn của Mã Huyện Thừa dùng ba trăm lạng bạc trắng đổi lấy, hứa hẹn không thực hiện được, bạc thì làm sao bây giờ?

Mã Huyện Thừa tránh ánh mắt trách cứ của Hà Chấn, chậm rãi uống trà, ánh mắt đưa qua, ánh mắt sắc bén chăm chú vào bóng lưng có vẻ non nớt của Lý Diên Khánh.

Văn xạ hai trượng, đứa nhỏ này làm được sao?

Lý Diên Khánh đứng phía sau tuyến, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, khiến mình bình tĩnh trở lại, tìm kiếm cảm giác. Hắn bỗng nhiên mở to mắt, vung tay lên, ra tay không chút do dự.

Nhưng ngay khi hắn vừa ra tay, sau lưng truyền đến một tiếng giòn tan, đây là tiếng chén vỡ nát. Tay của Lý Diên Khánh không tự chủ được run một cái, chẳng qua tiếng vang này tới chậm một chút, tên đồng rời tay tiếng động mới truyền đến, mặc dù hơi run tay, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tên đồng.

Tên đồng vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, cạch một tiếng, chuẩn xác quăng vào trong ống ngoài hai trượng.

Hai chuyện gần như xảy ra cùng lúc, Mã Huyện Thừa mặt mũi lúng túng nhìn mảnh sứ vỡ trên mặt đất, chén trà trong tay gã không cẩn thận rơi xuống đất. Tri Huyện Lưu Trinh liếc gã một cái, cũng không nói gì.

Quan chủ thẩm mặt mũi tràn ngập kinh ngạc. Y không hiểu tại sao chén trà của Huyện Thừa lại rơi xuống đất vào thời điểm mấu chốt này.

Mặt Hà Chấn trở nên tái nhợt, bốn học sinh trấn Vệ Nam cũng che mặt khóc nức, họ đã bị loại.

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng hoan hô. Vương Quý và Thang Hoài nhảy lên một cái, kích động giật nảy mình. Nhạc Phi đứng dậy bước nhanh về phía trước ôm chặt lấy Lý Diên Khánh. Họ thắng rồi, ngay cả mặt mũi Diêu Đỉnh cũng nở nụ cười thật lớn, năm năm rồi, lần đầu tiên y được nếm hương vị chiến thắng.



Lý Diên Khánh chóng mặt trở lại khách sạn, hắn vị Vương Quý và Thang Hoài líu ríu khiến đầu óc quay cuồng. Vừa đi vào viện, liền được Chưởng quỹ khách sạn ôm lấy, chạy vào đại đường.

- Khánh ca nhi đã làm vẻ vang cho xã Hiếu Hòa chúng ta rồi, buổi tối hôm nay phải khao!

- Được được! Mọi người tỉnh táo lại, nghe ta nói vài câu.

Giọng Diêu Đỉnh rất lớn, trong hành lang lập tức an tĩnh lại.

- Hôm nay chỉ là chiến thắng vòng đấu loại, chúng ta chỉ bước ra bước đầu tiên ở Hội Đồng Tử. Hiện giờ ổn định lại tâm thần cho ta nghĩ tới ngày mai ứng chiến thế nào, ta hi vọng các ngươi cũng có thể bước được bước thứ hai.

- Sư phụ, ngày mai chúng ta giao đấu với ai?

Lý Diên Khánh giơ tay hỏi.

Lúc này, Thang Chính Tông đi tới, trầm giọng nói với mọi người:

- Cùng với học đường xã Thang Bắc.

- Cái gì?

Mọi người lập tức ngây dại, học đường xã Thang Bắc ba năm liên tục đoạt giải nhất, năm ngoái chỉ vì trúng ám toán, sớm bỏ cuộc mới rơi vào tên sau cùng. Nhưng dù như vậy, năm ngoái họ cũng đứng đầu thi đấu lôi đài, lại được công nhận là đội mạnh lôi đài, lòng họ đều trĩu nặng.

Thang Chính Tông nói với mọi người:

- Ngay vừa rồi, Tri Huyện rút thăm, do Giáp Đường đối đầu Bính Đường, Ất Đường đối đầu Đinh Đường. Các ngươi ở Bính Đường, xã Thang Bắc ở Giáp Đường, cho nên thi đấu bán kết hai nhà các ngươi gặp nhau.

- Đừng như đưa đám vậy.

Diêu Đỉnh cất cao giọng nói với mọi người:

- Hai nhà khác là học đường trấn Dũ Lý và tiểu học đường Huyện Học Thang Âm, với các ngươi mà nói đều là đội mạnh, gặp được ai cũng khó mà qua được. Vì bảo trì thể lực, giữa trưa Chưởng quỹ đặc biệt làm cơm cho các ngươi, cơm nước xong xuôi lên lầu làm thơ, đề mục đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi.

Lúc này, Chưởng quỹ đi tới từ tiệm cơm vỗ tay cười nói:

- Đồ ăn đã xong rồi, mọi người tới dùng cơm đi!

- Chưởng quỹ đại thúc, có món gì ngon?

Vương Quý sờ lên cái bụng đói dẹp hỏi.

- Giữa trưa nên tùy tiện một chút, ăn bánh bao, uống cháp mồng tám tháng chạp, đồ ăn kèm là đậu hũ nước mật, canh gà ba ba và thịt dê muối, đêm mới ăn ngon một bữa.